Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 206




Chỉ là việc mở nhà xuất bản và (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) có liên quan gì?

Lúc ngồi ở trên xe, anh ấy còn chưa nghe kể về chuyện này.

Lê Đăng Vân lặng lẽ nhìn anh ấy, trong lòng lại cảm thán một câu: Còn nói thích người ta, thế mà cái gì của người ta cũng không biết, thế này thì tính là yêu thích sao?

Lê Sơ cười toe toét nói: “Anh Thiên Tứ còn chưa biết sao? Tác giả Đại thần của (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) chính là chị Khương.”

Nghe vậy, An Thiên Tứ cũng không thể tin vào tai mình, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi.

An Thiên Tứ vẫn luôn có hảo cảm với Khương Chi vì tính cách tự lập, kiên cường của cô và sự dịu dàng của cô đối với các con mình, thế nhưng bây giờ An Thiên Tứ mới hiểu rõ thì ra hảo cảm kia của anh ấy lại thiếu hiểu biết như vậy.

Thì ra cô là một người phụ nữ ưu tú như thế.

Nghĩ đến đây, An Thiên Tứ lại không nhịn được nghĩ gã đàn ông bỏ chạy kia có phải bị mù mắt rồi không?

Khương Chi nhìn Lê Sơ, cong môi cười nói: “Chị sẽ đưa nhà xuất bản vào danh sách những việc quan trọng, em yên tâm quay lại thủ đô đi!”

Lê Sơ khẽ gật đầu, đến lúc gần đi, cậu ấy mới nói nhỏ với Trương Anh Tử cái gì đó, còn kín đáo đưa cho cô ấy một tờ giấy, sau đó mới đi theo Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ rời khỏi bệnh viện.

Khương Chi nhìn ánh mắt hoảng loạn, có tật giật mình của Trương Anh Tử cũng không nói gì.

Cô biết Lê Sơ và Trương Anh Tử vẫn sẽ giống như trong nguyên tác, họ sẽ trở thành bạn bè qua thư.

Chẳng qua nội dung cốt truyện đã có sự thay đổi.

Dù sao người kết đôi với Lê Sơ là nữ chính Thi Nam Châu đã trở lại thủ đô, cô ấy là nhân vật công chúa được mọi người sủng ái, chỉ cần có yêu cầu gì thì toàn bộ nhà họ Thi đều đáp ứng, cộng thêm phẩm chất con người Thi Nam Châu thiện lương, tốt đẹp, rất khó nói kết quả sẽ thế nào.

Trong nguyên tác, từ khi Lê Sơ và Trương Anh Tử xác định mối quan hệ, sau khi họ chia tay thì Thi Nam Châu mới xuất hiện.

Nhưng hiện tại trình tự này đã bị rối loạn, ở thủ đô sẽ xuất hiện khói lửa thế nào cũng không thể đoán trước được.

Cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Khương Chi liếc nhìn ba lô lớn ở đầu giường, cô cũng không định đi gửi tiền.

Ngày mai cô sẽ quay về trấn Đại Danh một chuyến, mau chóng xác định trụ sở cho nhà xuất bản, còn về phần máy in và máy đóng sách, trước tiên cô sẽ tìm hiểu xem nếu mua trao tay thì cần bao nhiêu tiền, sau đó mới cân nhắc có nên mua từ hệ thống của thương thành hay không.

Khương Chi yêu cầu Trương Anh Tử liệt kê những thứ cô ấy cần ra.

Đợi một lát nữa quay lại, cô sẽ mua mang về.

Khương Chi vẫy tay, nói: “Tiểu Qua, con đi theo mẹ ra ngoài một chuyến.”

Vừa nghe thấy, Tiểu Qua vừa mới ăn no nằm trên giường đã vụt đứng lên, chạy đến trước mặt mẹ mình, vui mừng hỏi: “Thật sao mẹ?”

“Ừ.”

Khương Chi xoa đầu nhóc con, sau đó lại quay đầu nói với Tiểu Diệu: “Mẹ có chuyện cần Tiểu Qua hỗ trợ, chờ giải quyết xong, mẹ sẽ nói cho con biết, con sẽ rất vui, được không?”

Tiểu Diệu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Được.”

Khương Chi nhìn về phía Trương Anh Tử, chỉ vào ba lô tiền: “Em khóa cửa cho kỹ, ngoại trừ bác sĩ ra thì không cho người khác bước vào.”

Trương Anh Tử lập tức trở nên căng thẳng, trịnh trọng gật đầu, còn tiện tay cầm chăn trùm lên ba lô: “Chị yên tâm đi chị Khương, nhất định em sẽ trông chừng thật kỹ, em cam đoan sẽ không mất một xu nào.”

Khương Chi gật đầu, dặn: “Chăm sóc tốt cho Tiểu Diệu nhé!”

“Em biết rồi chị Khương.”