Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 207




Lúc này Khương Chi mới kéo Tiểu Qua ra ngoài, cô vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng khóa cửa ngay sau đó, Khương Chi không khỏi bật cười.

Ra khỏi bệnh viện, bây giờ Tiểu Qua mới phát hiện thì ra nhà mình đã có xe đạp!

Cậu bé hò reo một tiếng: “Mẹ, đây là xe đạp của nhà chúng ta sao? Có phải không ạ?”

Khương Chi khẽ gật đầu, cười ôm nhóc con lên ngồi ở yên sau, rồi đạp xe chạy về phía xưởng luyện thép.

Tiểu Qua cẩn thận sờ vào xe đạp, gió thổi vào mặt cũng không thể che hết biểu cảm ngây thơ khi cậu nhóc nhếch miệng cười tươi.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, Tiểu Qua mới quay đầu lại hỏi mẹ mình: “Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Có phải đi mua vải cho chị Anh Tử may quần áo không ạ?”

Khương Chi mím môi, nói: “Đợi một lát nữa đến nơi thì con sẽ biết, đây là niềm vui bất ngờ.”

“Niềm vui bất ngờ sao?” Tiểu Qua hiểu như không hiểu gật đầu.

Là niềm vui bất ngờ sao?

Khương Chi cũng không dám khẳng định.

Hổ Tử bài xích quá sâu với cô, lúc cần thiết không thể không dùng thủ đoạn, cô chỉ có thể để Tiểu Qua đến làm thuyết khách.

Mặc dù cô đã nói chuyện với Lâm Huệ Chi nhưng cô vẫn lo lắng vấn đề tai họa ngầm.

Vào những năm 80 hoàn toàn không phải thời kỳ an toàn, lúc này rất hỗn loạn, thỉnh thoảng có những vụ án g.i.ế.c hơn mười người, còn có án cực kỳ tàn nhẫn lên đến mười tám mạng người, có một số là những lưu manh nổi điên có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, nếu không cũng sẽ không thúc đẩy sự “nghiêm trị” của đất nước.

Bởi vì một Thái Nhiên dẫn đến nhân tố không an phận dường như không đáng.

Khương Chi thở dài, cô chở Tiểu Qua khoảng nửa giờ mới nhìn thấy xưởng luyện thép.

Người gác cổng không phải cậu thanh niên quen thuộc trước đây nữa rồi.

Khương Chi híp mắt, trong lòng cũng lờ mờ có suy đoán rồi.

Người gác cổng bây giờ là một người đàn ông trung niên, thái độ của ông ấy vô cùng cố chấp, Khương Chi thương lượng thế nào cũng không cho cô vào. Cuối cùng Khương Chi nói: “Con trai của tôi học trong trường dành cho con em công nhân viên xưởng thép, ông có thể châm chước được không?”

Tiểu Qua vừa nghe nói đến đây, ánh mắt cậu bé sáng ngời như hai ngọn đèn nhỏ.

Cậu bé lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Chi, hưng phấn nói: “Mẹ, có phải đã tìm thấy anh cả và anh hai rồi không?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng thì Tiểu Qua đã quay sang, cúi đầu chào với người gác cổng, giòn giã nói: “Ông ơi, cháu và anh của cháu đã xa nhau rất lâu rồi, cháu rất nhớ họ, ông có thể cho cháu và mẹ cháu vào trong không? Cầu xin ông!”

Trong mắt Tiểu Qua là nụ cười nịnh nọt, khiến người gác cổng cũng mềm lòng.

Nhưng ông ấy vẫn kiên quyết, lời nói cũng thành khẩn: “Đồng chí, không phải tôi không muốn cho các người vào mà đây là lệnh của cấp trên, xế chiều hôm nay tôi mới thay ca, người trực trước tôi đã bị đuổi việc vì tùy tiện cho người ngoài đi vào.”

Người gác cổng thở dài, lắc đầu: “Tôi thật sự không thể để các người đi vào được.”

Khương Chi rủ mắt xuống.

Cô cũng không dằn co đòi vào trong nữa, cô chỉ nói với người gác cổng: “Ngài xem có thể chuyển lời đến cô giáo Hình Phương trong trường học giúp tôi không, nhờ cô ấy ra đây gặp tôi một lát”.

Người gác cổng nhìn dáng vẻ của Tiểu Qua, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trong lúc ông ấy đi tìm người, hai mắt Tiểu Qua đã đỏ rực, tiếng nói kèm giọng nức nở: “Mẹ, vì sao chúng ta không được vào? Anh cả và anh hai đều ở bên trong, vì sao chúng ta không thể vào? Con rất nhớ họ.”

Khương Chi cũng chịu đựng sự chua xót trong lòng mình, cô xoa đầu cậu bé.

“Mẹ, chúng ta đưa anh cả và anh hai về được không?” Tiểu Qua nhìn cô, tha thiết chờ mong câu trả lời từ cô.

Khương Chi trịnh trọng gật đầu, cam kết: “Con yên tâm! Nhất định mẹ sẽ đưa anh cả và ành hai của con về nhà!”