Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 209




Hình Phương nhìn thấy cũng hơi buồn cười, khó mà nhìn ra một chút thương cảm nào.

Nhưng Khương Chi thì cười không nổi.

Bốn anh em cùng một mẹ sinh ra, lại bị chia cách như thế, cảm giác ruột rà thân thuộc xen lẫn xa lạ thế này đáng buồn biết bao?

Khóc một hồi lâu, Tiểu Qua mới dần dần ngừng lại, cậu bé vẫn nghẹn ngào, nói: “Anh cả, trở về với em, với mẹ đi!”

Hổ Tử cúi đầu, không lên tiếng.

Tiểu Qua lo lắng nhìn cậu bé, vội hỏi: “Anh cả, anh làm sao vậy? Anh không quan tâm em và mẹ sao?”

Rất lâu sau đó Hổ Tử mới chậm rãi nói: “Là bà ấy không cần anh nữa, bây giờ anh cũng không cần bà ấy.”

Nghe vậy, Tiểu Qua cũng ngẩn người, bất chợt nhóc con tức đến mức phồng hai má lên, trừng mắt nhìn Hổ Tử nói: “Trước kia anh còn nói phải nghe lời mẹ, sao bây giờ lại thế này? Anh không cần mẹ nữa, cũng không cần em nữa, anh không phải anh cả của em!”

Dứt lời Tiểu Qua đã đẩy Hổ Tử ra.

Trẻ con vui mừng phẫn nộ chính là như vậy, ở cạnh người nào thì sẽ nghiêng về người đó.

Ở trong lòng Tiểu Qua, Hổ Tử đã không còn là anh cả trong trí nhớ của cậu nhóc nữa, anh cả đã “làm phản”, nếu so sánh với người mẹ “tiên nữ”, tất nhiên anh cả không quan trọng bằng.

Khương Chi thấy vậy thì quýnh lên: “Tiểu Qua!”

Hình Phương cũng sửng sốt, cô ấy không ngờ Tiểu Qua nói ra tay là ra tay, cô ấy vội vàng đỡ Hổ Tử.

Hổ Tử bị đẩy lảo đảo mấy bước, sau khi đã đứng vững rồi thì không tức giận nữa, chỉ nhìn Tiểu Qua một cái rồi quay người chạy vào phía trong xưởng thép.

“Đồng chí Khương, tôi vào trong trước đây.” Hình Phương quay đầu nhỏ giọng nói một tiếng rồi vội đuổi theo. Người là do cô ấy dẫn ra, nếu xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Tiểu Qua đứng yên tại chỗ thấy Hổ Tử quay đầu chạy mất, nắm tay nhỏ bóp chặt, đôi mắt phượng ửng đỏ, mím chặt môi, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc.

Cậu bé cũng không biết vì sao anh cả của mình dường như đã biến thành người khác thế này.

Khương Chi mấp máy môi, gọi: “Tiểu Qua, trở về thôi.”

Tiểu Qua vẫn đứng im trong chốc lát, sau đó mới cúi đầu, bước ra khỏi cổng.

Khương Chi thấy dáng vẻ cậu bé giống như không còn sức lực nữa, cô thở dài, hơi ngồi xổm xuống nói: “Cho dù thế nào thì con cũng không nên ra tay, đúng không? Đã lâu rồi mới gặp lại, con ra tay đẩy anh con như vậy, có phải anh con sẽ rất đau lòng không? Con không cần anh cả nữa sao?”

“Anh ấy không cần mẹ, anh ấy không phải anh cả của con nữa.” Tiểu Qua kéo căng miệng, giọng điệu bướng bỉnh mà uất ức.

Khương Chi đưa tay ôm cậu bé vào lòng mình, khẽ nói: “Là do mẹ có lỗi với anh cả con, làm tổn thương anh cả con, anh cả con cũng không làm gì sai cả. Lần sau gặp lại, con phải nói tiếng xin lỗi với anh cả con, biết không?”

Tiểu Qua buồn bã khẽ gật đầu.

Khương Chi vuốt tóc Tiểu Qua, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lúc gần đi, giống như Khương Chi đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Hổ Tử ở một góc khuất nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức giống như ảo giác.

Khóe môi Khương Chi hiện ý cười. Xem ra sau khi nhìn thấy Tiểu Qua, Hổ Tử không phải thờ ơ như biểu hiện bên ngoài của cậu bé.



Trên đường trở về, Khương Chi ghé vào một cửa hàng bán vải.

Trong cửa hàng được trang trí bằng chất liệu gỗ, trên tường có nhiều giá gỗ, bên trong xếp chồng rất nhiều cuộn vải lên nhau, ở chỗ cao hơn thì có các loại vải được xếp dọc, gồm vải hoa, lụa… Màu sắc xinh đẹp, long lanh và rất thu hút.

Khương Chi mua đồ dựa theo danh sách Trương Anh Tử đã liệt kê, cô mua vải bông đường vân phẳng, vải nhung, giá cả cũng không tính là đắt.

Khương Chi sờ lên chất vải, trong lòng không khỏi cảm thán Trương Anh Tử là người có tài năng về thời trang.