Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 210




Muốn làm tốt u phục phải có đủ ba yếu tố là bản lĩnh, công nghệ và chất liệu.

Nếu có đủ công nghệ, vải vóc sẽ được phát huy ưu điểm lớn nhất của nó. Trong khi Khương Chi không có hiểu biết về vải vóc, bản vẽ của cô cũng chỉ ở mức dễ coi nhưng chỉ dựa vào bấy nhiêu đó Trương Anh Tử vẫn có thể lựa chọn ra chất liệu có cảm giác rủ xuống thế này, quả thật rất có tài!

Hơn nữa cô ấy còn cân nhắc đến vấn đề tiền nong nên đã cố ý chọn lựa loại chất liệu rất rẻ.

Khương Chi cảm thán một tiếng, mua tất cả đồ đạc cần thiết, cô mới đạp xe chở Tiểu Qua quay về.

Lúc trở lại bệnh viện, cô thấy An Thiên Tứ ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang, trên mặt anh ấy đầy lo lắng.

Khương Chi cầm bao lớn bao nhỏ, nhướng mày nói một tiếng: “Thiên Tứ?”

Tiểu Qua ngẩng đầu, cảm xúc vốn không vui liền hét lên: “Thầy An!”

An Thiên Tứ đột nhiên đứng dậy, thấy thế, lấy đồ vật từ trong tay cô.

Khương Chi thắc mắc: “Tại sao anh lại đứng ở cửa vậy?”

Nghe vậy, An Thiên Tứ cười khổ một tiếng: “Anh Tử không mở cửa, nói là cô bảo, ngoại trừ bác sĩ, những người khác đều không thể đi vào.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, Trương Anh Tử đúng là một người công nhân tận tụy với chức trách.

Cô đang định gõ cửa thì một nhóm người đột nhiên đi lên từ cầu thang cuối hành lang.

Khương Chi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang đi ở phía trước, theo sau là nhóm người đang vây quanh anh.

Thi Liên Chu.

Thân hình anh cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu làm từ lông lạc đà, trong tay cầm một tệp văn kiện.

Ngũ quan anh vẫn thâm thúy như vậy, làm da trắng đến mức gần như không còn chút máu, hàng mày đen đậm cực kì sắc nét.

Khương Chi nhìn thoáng qua thì thu hồi ánh mắt.

Tiểu Qua nhìn cũng không nhìn, cậu bé vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn từ chuyện “Anh cả làm phản”.

Oan gia ngõ hẹp, hành lang đã bé nay càng trở nên chật chội hơn.

Bước chân An Thiên Tứ khẽ nhúc nhích, hơi lùi về sau một chút, anh ấy nhớ rõ đã gặp người đàn ông này một lần trên trấn Đại Danh.

Vốn dĩ anh ấy định gật đầu chào hỏi một cái, nhưng không biết vì sao, tuy rằng vẻ mặt của đối phương không vui không buồn, thậm chí còn có chút thản nhiên, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy e ngại, đến tận khi đối phương vào phòng bệnh bên cạnh thì cái cảm giác áp bức này mới từ từ tan đi.

Khương Chi đã mở cửa ra, gọi: “Vào đi.”

An Thiên Tứ thở nhẹ một hơi, gật đầu.

Vừa vào cửa, Khương Chi đã nhìn thấy đôi mắt trừng như chuông đồng của Trương Anh Tử.

Cô bé đang nhìn chằm chằm vào cửa.

Nhìn thấy cô, Trương Anh Tử xém chút nữa vui quá mà khóc lên: “Chị Khương, cuối cùng mọi người cũng đã trở lại rồi!”

Lần đầu tiên cầm trong tay số tiền lớn như vậy, trong lòng cô bé rất hoảng sợ.

DTV

Khương Chi bật cười, an ủi nói: “Không cần khẩn trương như vậy, đây, đây là đồ em muốn, nhìn xem có đúng hay không.”

Trương Anh Tử nhìn bao lớn bao nhỏ nguyên liệu và kim chỉ, cũng không còn khẩn trương nữa, vành mắt đang đỏ cũng bớt dần, ôm đồ vật về lại giường bệnh, vui vẻ nói: “Chị Khương, mọi việc vẫn ổn, giao cho em, đảm bảo sẽ không làm chị thất vọng!”

Dứt lời, lập tức khua chiêng gõ trống vào làm các bước chế tác, sắp xếp nguyên liệu, cắt may, khâu vá…Chuyện cần làm cũng có không ít.

Bên kia Tiểu Qua đã cởi giày và áo bông, trèo lên giường Tiểu Diệu, nhấc một góc chăn đắp lên người mình.

Tiểu Diệu nghi hoặc hỏi: “Thế nào rồi? Mẹ dẫn em đi đâu vậy?”