Ngày thứ hai.
Khương Chi chạy bộ xong và mang theo bữa sáng trở lại bệnh viện. Cô nhìn cái ba lô, trong đầu ngẫm nghĩ hay là mua một tủ sắt cầm tay cỡ nhỏ, nếu cứ để cũng quá nguy hiểm, ở đây hơn hai vạn đồng, tính ra cũng là một khoảng tài sản kếch xù.
Từ sáng sớm Trương Anh Tử đã thức dậy may đồ, cô ấy đang dồn hết sức lực để hoàn thành việc này.
Trải qua một buổi tối, cảm xúc của Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã tốt hơn rất nhiều, hai đứa bé ngồi dựa vào đầu giường, im lặng xem truyện tranh.
Khương Chi thở một hơi, cô dặn dò mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện.
Khương Chi chuẩn bị đến xưởng luyện thép một chuyến nữa, cô muốn chính mình phải dặn dò Cận Phong Sa chú ý, thuận đường sẽ ghé cung tiêu xã mua két sắt.
Lúc Khương Chi đến xưởng luyện thép, vậy mà lại đụng phải Thái Nhiên.
Chẳng qua cô đã không còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo như lần đầu tiên gặp cô ta nữa, cô ta dùng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ che kín nửa khuôn mặt, Thái Nhiên đi qua đi lại trước cổng xưởng, khắp gương mặt là vẻ lo lắng.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô ta lập tức giống như một con gà chọi, hai mắt đỏ ngầu.
Khương Chi cũng mặc kệ cô ta, từ trước đến nay cô không đánh chó rơi xuống nước*.
*Chó rơi xuống nước: Kẻ xấu sa cơ, thất thế.
Chó cùng rứt giậu.
Giờ phút này Thái Nhiên đã hoàn toàn trở thành một con ch.ó cái mất chủ, đáng tiếc vì trên cổ cô ta còn sợi dây xích, chủ nhân của con ch.ó nóng lòng muốn thử nên rất có thể sẽ chủ động gây ra chuyện, một khi bọn họ tìm được cơ hội thì mọi chuyện có thể phát triển theo cấp độ mà người ta không thể lường trước được.
Nhưng Thái Nhiên cầm vai nữ phụ pháo hôi, cho dù cô không muốn để ý đến cô ta thì cô ta cũng sẽ không chịu nổi mà tìm phiền phức đến cho người khác.
Thái Nhiên nghiến răng, căm thù nói: “Khương Chi, cô đừng đắc ý, cô cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc rồi sao?”
Khương Chi nghe, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhưng đồng tử cô sắc bén như có dao.
Khương Chi thản nhiên nói: “Chưa kết thúc như thế thì cô còn muốn thế nào? Cô muốn ngồi tù không? Tôi thật sự có thể giúp cô thỏa mãn điều này.”
Thái Nhiên nuốt nước bọt, không nói gì nữa, ánh mắt cô ta nhìn về phía Khương Chi vô cùng oán hận.
Khương Chi không thèm quan tâm đến cô ta, cô càng không cần cảnh cáo, vì làm vậy cũng vô dụng, trái lại sẽ làm bại lộ nhược điểm của mình.
Không bao lâu sau, có một người đàn ông trung niên, bụng phệ đi từ trong xưởng thép ra.
Người gác cổng nhìn thấy ông ta thì vội vàng hô lên: “Kỹ sư Vương!”
Khương Chi xem như đã biết ông ta là ai. Đây chính là bạn trai của Thái Nhiên, Vương Bằng Phi, công nhân bậc tám của xưởng thép.
Dáng người Vương Bằng Phi cao lớn, dữ tợn, gương mặt vuông, nhìn vô cùng hung ác.
Khuôn mặt của ông ta tỏ ra không còn kiên nhẫn nhìn về phía Thái Nhiên, quát lên: “Cô đến đây làm gì? Còn ngại chưa đủ khiến tôi mất mặt phải không?”
Thái Nhiên bị mắng ngay trước mặt Khương Chi nên không nhịn được, cô ta nhìn về phía Khương Chi, Vương Bằng Phi cũng liếc nhìn theo tầm mắt của cô ta, thế nhưng vừa nhìn thấy thì trong mắt ông ta đã lóe lên tia sáng tối tăm.
Ông ta làm việc ở xưởng thép đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp người còn xinh đẹp, lung linh hơn Thái Nhiên.
Nhìn cái eo nhỏ nhắn của cô, cho dù đã mặc áo len rộng rãi thì cũng không thể che đi được, giống như chỉ cần hơi bấm vào sẽ làm gãy mất.
Vương Bằng Phi hất cáo bụng phệ lên, bày ra dáng vẻ uy nghiêm: “Tiểu Nhiên, vị này là?”
Mặt mày Thái Nhiên đen thui, cô ta kéo áo Vương Bằng Phi nhưng ông ta hoàn toàn không phát hiện, ông ta chỉ híp mắt nhìn Khương Chi.
Đột nhiên ánh mắt Thái Nhiên lóe lên, lộ vẻ nguy hiểm.
Cô ta bày ra dáng vẻ nước mắt như mưa, giọng điệu sợ hãi, uyển chuyển nói: “Lão Vương, chẳng phải ngài nói sẽ đòi công bằng cho em sao? Cô ta chính là Khương Chi, người hại em bị mất việc, ngài nói lời thì phải giữ lời nhé!”
Nghe đến đây, Vương Bằng Phi cũng bất ngờ.
Ông ta còn tưởng kẻ gây ra chuyện này cũng phải là một người phụ nữ cao lớn, dáng người thô kệch nhưng không ngờ lại là một báu vật eo nhỏ, chân dài thế này.