Khương Chi nhàn nhạt nói: “À, không thân.”
Sao An Thiên Tứ lại không nhìn ra sự thờ ơ của Khương Chi, anh ấy cũng không hỏi nhiều, sau khi tạm biệt thì rời khỏi bệnh viện.
Khương Chi nhìn thời gian, cầm hộp cơm đi đến nhà ăn.
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, nên cũng chỉ làm đại mấy cái bánh rau dưa, nấu một nồi cháo, thêm một bát rau trộn ăn kèm ngon miệng, cơm chiều đơn giản nhưng thơm ngon đã hoàn thành.
Bưng cơm chiều về phòng bệnh, phần của Thi Liên Chu thì dùng túi lưới treo ở trên tay nắm cửa.
Khi Khương Chi trở về thì Trương Anh Tử vẫn đang ngồi ở trên giường bận rộn xe chỉ luồn kim, giơ tay nhấc chân đều rất uyển chuyển, cũng dần dần có thể nhìn thấy được hình dáng ban đầu của một bộ quần áo.
Cô gọi Trương Anh Tử đến ăn cơm, cô bé mới lưu luyến buông đồ vật trong tay xuống
Đêm nay hai anh em Tiểu Diệu Tiểu Qua đặc biệt im lặng, trên khuôn mặt nhỏ của hai cậu bé có nét muộn phiền, nhìn có chút vui vẻ.
Rất nhanh sau đó Trương Anh Tử đã phát hiện điều không đúng, cô ấy nghi ngờ nhìn hai đứa bé: “Sao vậy? Vì sao các em không ăn?”
Khương Chi im lặng gắp đồ ăn vào bát hai đứa bé, khẽ nói: “Ăn cơm trước đi! Yên tâm, nhất định mẹ sẽ đưa người về.”
DTV
Tiểu Diệu mím môi, nhẹ gật đầu.
Tiểu Qua chỉ vùi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Cuộc hội thoại kỳ lạ giữa ba mẹ con họ khiến Trương Anh Tử không hiểu gì nhưng cô ấy là người thức thời nên không hỏi lại.
Cơm nước xong xuôi, Khương Chi lấy nước rửa mặt, lại thoa chút thuốc lên trán mình và mặt Tiểu Diệu, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
…
Một bên khác, trong một ngôi nhà phong cách phương Tây.
Thi Liên Chu ngồi trên ghế sô pha xem tivi, bộ phim đang chiếu trên màn hình chính là (Chiến Loạn), anh nheo mắt nhớ đến hình ảnh mình đã nhìn thấy trên hành lang ở bệnh viện thì không kìm được mà giữa đuôi lông mày và đuôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng, hung ác.
Tạ Lâm đứng bên cạnh cũng rụt người lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân hết sức có thể.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng chuông.
Tạ Lâm hơi liếc nhìn Thi Liên Chu, anh ấy không dám thất lễ, vội vàng đi mở cửa.
Không bao lâu sau, anh ấy lại xách một túi đựng hộp cơm trở lại, nhìn lấy Thi Liên Chu đã đốt điếu thuốc, để mặc cho làn khói che đi vẻ mặt của mình. Tạ Lâm nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói: “Ngũ gia, mang cơm về rồi ạ.”
Mí mắt Thi Liên Chu cũng chưa nhấc lên một lần nào, anh thản nhiên nói: “Ném đi! Đừng đưa đến nữa!”
Vẻ mặt Tạ Lâm nghiêm túc, vội vàng “vâng” một tiếng.
Rất lâu sau đó, anh ấy lại nghĩ đến điều gì đó mà rút một tờ giấy phép đã được cấp từ trong túi ra, nhắm mắt nói: “Ngũ gia, vậy giấy phép này…”
Thi Liên Chu dùi t.h.u.ố.c lá trên tay mình vào gạt tàn, thờ ơ nói: “Ngày mai đưa đến, không cần đến bệnh viện nữa.”
Gần đây anh thật sự đã tập trung quá nhiều sức lực vào mấy chuyện không đâu.
Tạ Lâm nghiêm túc trả lời: “Vâng!”
Anh ấy thật sự không dám ý nghĩa sâu xa trong chuyện này. Ngay khi Tạ Lâm quay người rời đi, anh ấy lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Đưa tôi!”
“Hả?” Tạ Lâm sững sờ, không hiểu gì.
Thi Liên Chu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu thì ngày mai quay về thủ đô đi, đổi Mạnh Lâm đến đây.”
Tạ Lâm giật mình, lập tức kịp phản ứng trở lại, anh ấy vội cung kính đưa giấy phép đến.
Đổi anh ấy quay về quản lý trong công ty sao? Chi bằng g.i.ế.c anh ấy đi thì hơn!
Thi Liên Chu nhận lấy, nhìn cái tên đăng ký trên giấy phép, trong thoáng chốc đôi mắt hẹp dài hiện ra vẻ lạnh lùng thản nhiên.