Khương Chi ngồi cạnh ghế lái, cô chỉ cảm thấy không khí bị đè nén vô cùng.
Hai tay Thi Liên Chu lái xe, chiếc xe chạy trên đường không nhanh không chậm, anh hoàn toàn chưa phát hiện người ngồi cạnh mình không được tự nhiên.
Khóe mắt Khương Chi quét đến tay anh, dù Thi Liên Chu đã mang găng tay đen nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng thon dài của những ngón tay, bỗng nhiên trí nhớ của cô không tự giác đã bắt đầu tái hiện lại từng màn “cảnh xuân” trước kia.
Miệng đắng lưỡi khô.
Khương Chi mấp máy môi, hạ cửa sổ xe xuống, để mặc cho gió lạnh tràn vào, thổi tan bầu không khí xấu hổ trong xe.
Từ lúc lên xe đến giờ, hai người họ chưa mở miệng nói một câu nào.
Khương Chi ngẫm nghĩ, nói thế nào thì Thi Liên Chu cũng vừa mới giúp mình, vì vậy cô cười giả lả, nói: “Anh Thi, sao anh lại ở nơi này?”
Thi Liên Chu vẫn tích chữ như vàng: “Ngang qua.”
Khương Chi không thèm để ý đến câu trả lời của anh, cô khách sáo nói: “Vừa rồi rất cảm ơn anh Thi.”
Dứt lời, cô lập tức nghe thấy tiếng nói của Thi Liên Chu truyền đến: “Cảm ơn thế nào?”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi hơi co rút, cô dứt khoát im lặng, không nói tiếng nào nữa.
Làm sao cô lại quên mất Thi Liên Chu cũng giống như cô, anh là một thương nhân.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Khương Chi cau mày hỏi: “Đây là đâu?”
Đây là một tòa nhà dân cư rất xa lạ.
Thi Liên Chu lấy một chiếc áo khoác từ trong xe phủ lên người mình, thuận tay đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Phim trường.”
Khương Chi: “?”
Trong lòng đầy suy nghĩ phức tạp nhìn Thi Liên Chu. Cô đã biết trước người này thường hành động khác thường, nếu là người bình thường, sau khi cứu “mỹ nhân” thì phải cẩn thận an ủi, đưa người ta về nhà, không phải sao?
Thế này là thế nào?
Khương Chi chỉ có thể oán thầm một câu: Sống một mình đi!
Dường như Thi Liên Chu cũng hiểu được ý nghĩa trên gương mặt cô, anh nghiêng đầu liếc cô một cái, hiển nhiên ánh mắt kia còn ẩn chứa một ít miệt thị.
Khương Chi hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng thì đã thấy anh đưa cho cô một tờ giấy.
Khương Chi khựng lại, rất nhanh cô đã kịp nhận ra đây là cái gì. Khương Chi nhận lấy và xem xét, quả nhiên đây là giấy phép.
Phải nói rằng không hổ là cậu út của nữ chính, năng lực làm việc không thể chê được.
Nghĩ như vậy, Khương Chi cong môi, cười nói: “Anh Thi, thật sự đã làm phiền anh!”
Thi Liên Chu từ chối cho ý kiến, anh nói rất thản nhiên: “Cô có hiểu biết rất lớn về điện ảnh như thế, ở đây tôi cần một số ý kiến của cô.”
Nghe vậy, môi đỏ của Khương Chi bĩu một cái, cô không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của cô, giao dịch giữa hai bên đã kết thúc từ khi Thi Liên Chu rời khỏi bệnh viện và cô nhận được giấy phép này, nếu tiếp tục dây dưa với anh thì cô lại bước vào một vòng dây dưa mới, việc này rất bất lợi cho cô.
Thi Liên Chu híp mắt, ném t.h.u.ố.c lá trong tay mình xuống, dùng giày nghiền dẹp nó.
DTV
Anh bước lên hai bước, hơi khom lưng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Khương Chi mà không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Khương Chi, cô sợ tôi?”
Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác này.
Lần ở rạp chiếu phim trước đó, anh đã phát hiện ra điều này, người phụ nữ trước mặt này giống như đang e ngại và từ chối đến gần anh.
Lần gặp này cũng vậy, tuy cảm giác đó đã yếu đi nhưng tóm lại nó vẫn còn ở đó.
Khương Chi nhíu mày, đuôi lông mày khẽ động đậy, trong đôi mắt hạnh là sự lạnh lùng không có tình người.