Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 216




Cô không lùi mà còn bước đến, đôi môi đỏ gần như sắp dán lên người Thi Liên Chu, giống như rất nhẹ nhàng: “Vì sao tôi phải sợ anh?”

Thi Liên Chu lùi về phía sau mấy bước, nhếch môi mỏng lên, lúc nhìn về phía Khương Chi, gương mặt thâm thúy như toát lên vẻ hung ác.

Khương Chi lạnh lùng cười nhưng cái lưng vừa căng cứng của cô cũng được buông lỏng chút ít.

Thi Liên Chu đã có sự tò mò về cô, nhất định cô phải đi ngược lại với con đường cũ, cô phải khiến anh chán ghét, nếu không sự tò mò này của anh có thể trở thành đòn trí mạng dành cho cô.

Còn chưa đợi Thi Liên Chu mở miệng, Khương Chi đã nói tiếp: “Đi thôi! Anh dẫn đường đi, tôi giúp anh, như vậy xem như hết nợ nần nhau.”

Thi Liên Chu nhìn cô, không nói thêm lời nào, anh dẫn cô đi đến vườn hoa phía sau của tòa nhà.

Khương Chi vừa đến, cô ngửi được hương hoa thoang thoảng, thời tiết tháng tư nên lá cây cũng không tính là um tùm thì càng không cần nói đến hoa.

Khương Chi phóng tầm mắt nhìn xung quanh thì lập tức nhìn thấy một thác hoa nghiêng xuống từ một nơi hẻo lánh, thân dây leo quanh co khúc khuỷu tràn ra giàn che, nụ hoa màu tím đỏ rủ xuống tạo thành một biển hoa giấy xinh đẹp, nếu ở đời trước, chỉ sợ nơi này sẽ trở thành thánh địa được đánh thẻ đỏ trên mạng xã hội mất.

Thi Liên Chu đi thẳng một đường, các nhân viên đang bận rộn làm việc nhao nhao chào anh một tiếng: “Đạo diễn.”

Khương Chi đi theo phía sau anh, tất nhiên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò.

Lúc này có một dáng người quen thuộc từ một góc hẻo lánh đi đến.

Cô ta vừa nhìn thấy Khương Chi thì nghi ngờ hỏi: “Vì sao cô và Liên Chu lại đi cùng nhau?”

Khương Chi lườm Trương Nhân, căn bản là cô khinh thường, không muốn trả lời, vẫn đi theo Thi Liên Chu đến cạnh camera.

Trong nháy mắt gương mặt trang điểm xinh đẹp của Trương Nhân cũng trở nên méo mó, cô ta mặc trên người mình bộ quần áo tác nghiệp của ký giả, trên cổ còn đeo máy chụp ảnh, hiển nhiên là diễn viên khách mời của đoàn phim.

Khương Chi không để ý đến cô ta, cô thuận tay cầm kịch bản lên đọc nhanh như gió.

Tuy Khương Chi không phải dân chuyên nghiệp nhưng mấy người ở đây làm thế nào có thể vượt qua một người sống ở thời đại bốn mươi năm sau này, chưa từng xem qua một ngàn bộ phim thì cũng có đến tám trăm bộ, kêu cô đưa ra lời đánh giá cũng không phải vấn đề gì lớn.

Trương Nhân nhìn Khương Chi đứng cảnh Thi Liên Chu thì trong lòng ghen ghét cực độ.

“Cô gái kia là ai? Vì sao trước giờ chưa từng nhìn thấy cô ấy?”

“Tôi nói này, sao cô lại không có năng lực phân biệt như thế? Có thể đi theo ông chủ đến đây thì chắc chắn mối quan hệ không tầm thường.”

“Ha ha, nói không chừng chính là bà chủ tương lai của chúng ta đó.”

“…”

Nơi nào có người thì nơi đó có chuyện hóng hớt.

Thi Liên Chu là ông chủ lớn của công ty sản xuất phim, anh có nhan sắc, có tiền, có chỗ dựa phía sau, còn có tài hoa, có thể được xưng là người đàn ông ưu tú, chỉ cần nói hai câu với người khác phái thì những lời đồn đãi cũng bắt đầu thổi lên.

Nhưng nếu người nghe thấy là Trương Nhân thì những lời này không khác gì sấm sét.

Cô ta quay đầu quát lên: “Mấy người không cần làm việc sao?”

Mọi người lập tức giải tán nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại ẩn chứa ý cười cợt.

Trương Nhân nắm chặt máy ảnh trong tay mình, chặt đến mức khiến khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Đột nhiên giống như Trương Nhân nghĩ đến điều gì đó, cô ta cúi đầu nhìn máy ảnh, một tia sáng u tối lướt qua mắt cô ta.

Khương Chi cầm kịch bản lên, đọc từ đầu.

Tên phim là (Yêu Nhau Từ Mùa Mưa Ấy), nghe tên là biết phim tình cảm.

Bối cảnh của câu chuyện như một lời kể, cốt truyện được thuật lại dưới dạng ký ức.

Chẳng hạn như nam nữ chính là bạn học cùng trường cấp ba, nam chính thầm mến nữ chính, sau kỳ thi đại học, một người đậu đại học tỉnh thành, một người khác thi rớt, cuối cùng nam nữ chính cũng có kết quả tốt đẹp, sau này nam chính nhớ đến chuyện mình tỏ tình vào mùa mưa năm ấy thì nghẹn ngào khóc rống.

Thi Liên Chu bình tĩnh hỏi: “Cô suy nghĩ thế nào?”

Khương Chi trầm ngâm, sau đó nói: “Bộ phim rất phổ thông, tình tiết không được tính là đặc sắc.”

Khương Chi nhận xét rất khách quan, nếu ở đời trước, những bộ phim thế này chắc chắn sẽ nhận lấy sự ghẻ lạnh của khán giả.