Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 220




Khương Chi nhìn theo chiếc xe rời đi, mắt hạnh nhắm lại.

Trái lại Thi Liên Chu cũng không khó gần như trong nguyên tác đã viết.

Lúc này cô đến rất đúng lúc, hiện tại đang là giữa trưa, công nhân viên trong xưởng cũng vừa tan tầm về nhà ăn cơm.

Có một số người đi một mình, có một số tốp ba tốp năm ra khỏi cổng xưởng và đi về phía quán cơm nhỏ bên ngoài.

Khương Chi nhìn thấy nhiều người cùng ùa ra, cô mấp máy môi, rồi chen chúc theo khe hở của dòng người vào trong, sau đó chạy một mạch vào khu nhà ở.

Cô cúi thấp đầu, chạy lên lầu, rất nhanh sau đó đã đến tầng ba. Giờ này, từng nhà đã bắt đầu ăn cơm, trên hành lang cũng chỉ còn một mình Cận Phong Sa đang nấu cơm trên bếp.

Cơ thể anh ấy cao lớn, trên người vây một cái tạp dề nhỏ, khả năng nấu nướng cũng không được tính là lưu loát.

Tất nhiên, khi anh ấy vẫn còn một mình thì đều ra ngoài mua cơm ăn nhưng vì hiện nay còn phải nuôi thêm một đứa bé nên mới dần dần học cách nấu, tuy nấu không ngon lắm nhưng anh ấy vẫn đang cố gắng, phấn đấu làm một người cha tốt.

Khương Chi đứng im tại chỗ một lát mới đến gần.

Cận Phong Sa nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy quay đầu nhìn thấy Khương Chi thì sững sờ, nhíu mày nói: “Sao cô lại đến đây?”

Trái lại Khương Chi rất thẳng thắn: “Con trai tôi ở đây.”

Sắc mặt Cận Phong Sa nặng nề, anh ấy trầm ngâm, nói: “Tôi không phải có ý đó, vừa rồi tôi hơi căng thẳng. Rất có thể Vương Bằng Phi đã để mắt đến cô, vì sao cô phải đến xưởng luyện thép để khiến mình không thoải mái?”

Khương Chi không trả lời, cô cau mày: “Cánh tay của anh làm sao vậy?”

Trên cánh tay cường tráng, mạnh mẽ của Cận Phong Sa có một vết cắt rất đáng sợ, nhìn qua cũng thấy đã được bôi thuốc qua loa nhưng vẫn còn ứa máu.

Anh ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi nghiêng cánh ta ra sau, không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Khương Chi nhớ đến chuyện cô giáo Hình đã nói, cô im lặng một lát, nói: “Vương Bằng Phi gây phiền phức cho anh đúng không?”

Mặc dù Cận Phong Sa là kỹ thuật viên của xưởng luyện thép, cũng được coi là công nhân lâu năm nhưng nếu so bối cảnh và thâm niên như hai anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi thì anh ấy vẫn phải chịu thiệt thòi, đối phương chỉ cần nhúng tay vào phương diện công việc thì Cận Phong Sa có thể sẽ chịu khổ không thể tả được.

Cận Phong Sa khoát tay: “Không sao cả, cô đi về trước đi! Mấy ngày này tôi sẽ từ từ khuyên đứa nhỏ.

Mặt mày Khương Chi nghiêm túc: “Hôm nay tôi đã gặp Vương Bằng Phi, ông ta háo sắc, h.i.ế.p yếu sợ mạnh, loại người này cũng chỉ là cỏ mọc đầu tường, với tính cách của Thái Nhiên, tôi sợ cô ta sẽ vì trả thù mà không từ thủ đoạn.”

Từ biểu hiện hôm nay của Thái Nhiên, cô ta đã từ một con ch.ó nhà trở thành một con rắn độc không từ thủ đoạn.

Còn chưa đợi Cận Phong Sa mở miệng, Khương Chi vừa ngẫm nghĩ nói: “Trừ việc này ra, tôi đã nhờ người thăm dò được đoạn thời gian trước, con trai của Vương Bằng Phi là Vương Tông Phường đánh người bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn chưa biết tung tích ở đâu, đây là nhân tố nguy hiểm, trong khoảng thời gian này anh phải cẩn thận nhiều hơn.”

Nghe thấy lời này, Cận Phong Sa nghiêm túc gật đầu: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”

DTV

Khương Chi gật đầu,

Cận Phong Sa nhìn khói bốc lên bếp lò, nhíu mày nói: “Hay là cô…”

Còn chưa dứt lời thì Khương Chi đã đến cầm cái chảo từ trong tay anh.

“Để tôi làm bữa cơm cho đứa nhỏ đi!”

Khương Chi nói, rồi bắt đầu dựa theo nguyên liệu còn lại trên bếp mà xào món cải trắng với ớt và thịt băm.

Cận Phong Sa đứng một bên nhìn cô, cũng không biết anh ấy suy nghĩ cái gì, mãi đến khi có tiếng Hổ Tử gọi: “Cha, con đói rồi.”

Động tác của Khương Chi hơi khựng lại, sau đó cô cho đồ ăn ra đĩa, nhỏ giọng hối thúc Cận Phong Sa: “Anh đi vào đi!”

“Vậy còn cô?” Cận Phong Sa bưng đồ ăn, vẻ mặt do dự.

Khương Chi không lên tiếng, chỉ đẩy Cận Phong Sa vào nhà mình, đợi cửa đóng lại, cô mới đếm đủ một trăm đồng rồi nhét vào khe cửa bên dưới, sau đó mới quay người rời đi.