Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 219




Tiết Đồng lại không hề cảm thấy xấu hổ vì mình nhiệt tình mà bị làm lơ thế này, anh ta còn ghé vào cạnh cô, tiếp tục tìm đề tài, mắt thấy sắp quay lại phim trường rồi, anh ta mới dừng lại, không tiếp tục đi theo cô nữa.

Nhìn theo bóng lưng Khương Chi, trên mặt Tiết Đồng lộ vẻ hứng thú.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Khương Chi quay đầu lại, cô nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, gương mặt Tiết Đồng lập tức cứng đờ, đồng thời cũng nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của cô: “Anh biết không? Anh bị bệnh hôi miệng.”

Trong thoáng chốc, sắc mặt của Tiết Đồng đã đỏ bừng, anh ta sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như cái thớt gỗ.

Khương Chi mặc kệ, cô quay người rời đi.

Lúc trở lại phim trường, Khương Chi cũng nhạy bén phát hiện bầu không khí rất kỳ quái, nhớ đến lời vừa rồi Tiết Đồng đã nói thì cũng biết Trương Nhân lại chọc giận Thi Liên Chu rồi. Bị người đàn ông này dạy dỗ thì mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.

Nhớ lại trong nguyên tác, anh thật sự không nể mặt mũi người nào cả.

Lúc Khương Chi đến nơi, cô nhìn thấy ảnh chụp rơi đầy trên đất.

Đột nhiên, cô cau mày, khom người nhặt một tấm ảnh trong số đó lên, trong ảnh là cô và Phó Đông Thăng, xem cảnh xung quanh thì đây có lẽ là lúc họ rời khỏi nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học và bị chụp lại.

Người chụp ảnh này là ai cũng không cần nhiều lời.

Khương Chi xùy cười một tiếng, lại tiện tay quăng tấm ảnh đi.

Cô ngước mắt nhìn Thi Liên Chu đang nuốt mây nhả khói.

Trong lòng lại âm thầm cảm khái một lần nữa, một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp như thế, hút thuốc thế này cũng quá gợi cảm rồi.

Thi Liên Chu khoác áo khoác, chân dài bắt chéo, tuy anh đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người anh cao, thẳng tắp.

Vì còn bị bệnh nên làn da anh hơi tái, đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp, dài, lạnh lùng, đường cong của đôi môi mỏng xinh đẹp, dáng vẻ ngậm điếu thuốc không hề trông như vô lại mà còn toát lên sức hấp dẫn của người thành thục.

Khương Chi nhìn anh, ngẫm nghĩ đến mất hồn.

Ánh mắt cô không tự giác được dừng lại ở cổ của anh, nhìn nốt ruồi son ở cạnh hầu kết đang phập phồng vì anh hút thuốc vào, phả khói ra.

Đột nhiên Thi Liên Chu quay đầu, anh liếc nhìn cô.

Khương Chi lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm mắng: Ngu ngốc! Đúng là trên đầu chữ sắc có một thanh đao.

Lẽ nào còn không biết, trong nguyên tác, nguyên chủ cũng vì chữ sắc này mà rơi vào tình trạng lưu lạc đầu đường xó chợ, cuối cùng phải c.h.ế.t thảm sao?

Khương Chi bình tĩnh lại, cô giơ tay lên, chỉ vào đồng hồ mình, nói: “Nếu đã bàn luận về điện ảnh xong, anh cũng vừa lòng rồi thì tôi về trước đây, con tôi vẫn đang chờ cơm trưa.”

Thi Liên Chu gật đầy, tiếp tục chậm rãi hút thuốc, ngồi trở lại trên ghế, chờ bắt đầu quay tiếp.

Khóe miệng Khương Chi co rút nhưng cô cũng không chỉ trích đối phương không hiểu chuyện, chỉ quay người rời đi.

Lúc này Thi Liên Chu mới quay đầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, con ngươi kín đáo lướt qua một vòng như có điều suy nghĩ.

Khương Chi vừa rời khỏi khu vực quay phim thì từ phía sau đã có tiếng của Tạ Lâm vừa thở hổn hển vừa nói: “Đồng chí Khương, để tôi đưa cô quay về bệnh viện!”

Từ đây về bệnh viện khá xa nên Khương Chi cũng không khách sáo.

Lên xe, cô nói: “Phiền anh đưa tôi đến xưởng luyện thép huyện Thấm nhé!”

Lúc ở xưởng luyện thép, cô được Thi Liên Chu giải vây nên xe đạp vẫn còn ở đó, vì vậy bây giờ mới phải quay lại đó, cũng thuận tiện để cô có thể gặp được Cận Phong Sa, sau đó mới thuận đường quay về bệnh viện.

Tạ Lâm nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh ấy hiện vẻ quái lạ nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lễ độ: “Vâng.”

“…”

Xưởng luyện thép huyện Thấm.