Cô đi đến bên cạnh giường, nhìn Tiểu Diệu đang nhai táo, dịu dàng nói: “Sao rồi? Con có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tiểu Diệu lắc đầu, cảm xúc vẫn có chút chán nản, nói: “Mẹ, con không sao cả.”
Cậu nhóc vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi buồn ‘đã tìm được anh cả nhưng anh cả không muốn quay về’, mong muốn lớn nhất của cậu bé là gia đình mình có thể được đoàn tụ hạnh phúc bên nhau.
Khương Chi mím môi, trong lòng cũng có chút nặng nề.
Tính cách của Hổ Tử bướng bỉnh cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi, nếu không sau khi trốn thoát thành công, cậu bé cũng thà chọn lang thang ăn rác còn hơn về nhà.
Ở trong lòng của cậu bé, mẹ và các anh em trước đây đều đã trở thành một thứ ‘râu ria’ có thể vứt bỏ được.
Lúc này, giọng nói vui mừng của Trương Anh Tử cắt đứt suy nghĩ của cô, “Chị Khương, chị nhanh đến đây xem quần áo mà em làm này!”
Khương Chi lấy lại tinh thần, đi đến bên giường của Trương Anh Tử, thấy cô ấy đang cầm một bộ vest nữ màu đen, chất liệu xếp nếp tốt, mềm mại, các chi tiết được thiết kế riêng trên trang phục đủ để thể hiện sự khéo léo của cô ấy.
Khương Chi hơi kinh ngạc nói: “Đẹp lắm.”
Mặc dù biết Trương Anh Tử rất có năng khiếu trong lĩnh vực thiết kế trang phục, nhưng cô không ngờ rằng ở tuổi này của cô ấy lại có tay nghề như vậy.
Nghe vậy, Trương Anh Tử nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó lại hào phóng nói: “Bộ vest này được may theo số đo của chị Khương đấy, đợi khi nào làm xong, chị có thể mặc thử cho em xem không? Nếu như chị Khương mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp!”
Vừa nói, cô ấy vừa vui vẻ tiếp tục động tác trong tay.
Khương Chi cụp mắt nhìn một Trương Anh Tử đang cười vô cùng hạnh phúc, rồi đột nhiên cười khúc khích.
Cô giơ thức ăn mà mình mua về nói: “Nếu mọi người đã ăn xong rồi, vậy thì suất cơm này chỉ có thể do mình chị ăn nhỉ?”
An Thiên Tứ rót một cốc nước đưa cho cô, nói: “Cô đi ăn cơm đi, muốn chăm sóc thật tốt cho mấy đứa trẻ thì thấy lo cho bản thân mình trước đã.”
Khương Chi cụp mắt gật đầu.
Cô ngồi trước bàn cạnh giường, xúc từng miếng cơm một, động tác cực kỳ máy móc.
An Thiên Tứ cau mày, trong lòng có chút khó chịu, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nhắc đến chuyện của Vương Bằng Phi với cha tôi rồi, cô đừng lo.”
Khương Chi hơi giật mình, đặt đũa xuống, giọng điệu trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”
An Thiên Tứ nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời xinh đẹp của cô, lỗ tai hơi ửng đỏ, khẽ lắc đầu nói: “Cô không cần khách sáo như vậy với tôi làm gì.”
Nói xong, anh ấy dường như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Nghe mẹ tôi nói cô có một đứa con đang ở trong nhà máy thép huyện Thấm?”
Vốn dĩ anh ấy muốn hỏi tại sao mấy đứa con của cô lại bị thất lạc, nhưng nghĩ rằng đó là chuyện riêng tư của đối phương, cho nên cũng ngại không dò hỏi.
DTV
Hơn nữa, trong lòng anh ấy cũng mơ hồ có suy đoán rồi.
Tính tuổi, bốn đứa trẻ được sinh ra trong thời gian xảy ra nạn hạn hán, lúc đó điểm lao động của một gia đình kiếm được còn không đủ để ăn một bữa no, chứ đừng nói đến một người phụ nữ một mình nuôi bốn đứa con, cho nên không còn cách nào khác phải đưa con mình cho người khác nuôi cũng là chuyện bình thường.
Anh ấy cũng không cảm thấy hành vi này là sai, sai chính là người đàn ông đã bỏ rơi vợ con kia!
Anh ấy chỉ cảm thấy đau lòng cho Khương Chi, đau lòng về những bi thảm mà cô đã trải qua trong quá khứ.
Anh ấy muốn đối xử tốt với cô ấy và bọn trẻ.
Khương Chi khẽ dừng lại một chút, một lúc sau, giọng điệu có chút nghiêm túc nói: “Đúng vậy, lão đại đang ở nhà máy thép.”
An Thiến Tứ mím môi, nói: “Có cần tôi giúp gì không?”
Anh ấy có thể nghe ra được sự khó xử trong giọng nói của cô.
Khương Chi vừa định lắc đầu, chợt nhớ đến số tiền trong balo, suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai tôi muốn quay về trấn Đại Minh một chuyến, có thể làm phiền anh…….”
Cô còn chưa nói xong, An Thiên Tứ đã vội vàng trả lời: “Không phiền gì cả, đây là chuyện tôi nên làm mà.”