Vừa dứt lời, anh ấy chợt nhận ra lời nói này của mình có chút không ổn.
Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy, ánh mắt An Thiên Tứ có chút lảng tránh, lắp bắp nói: “Tôi…….tôi là thầy giáo của Nam Qua, cũng là bạn của cô, chuyện nhỏ như vậy cũng không có gì, đây là chuyện hẳn là.”
“Thiên Tứ, anh có nguyện vọng gì sao?”
Mí mắt Khương Chi hơi rũ xuống, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi.
An Thiên Tứ đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu như được, cô hi vọng có thể báo đáp anh ấy một chút, nhưng sự báo đáp này không bao gồm tình yêu.
Hơn nữa, cô thật sự không có tâm trí nào để nhắc đến chuyện tình cảm trước khi tìm được mấy đứa trẻ.
Không thể phủ nhận rằng An Thiên Tứ là một đối tượng kết hôn tốt ở thời đại này, làm việc trong nhà nước, vẻ ngoài tuấn tú, gia cảnh hùng hậu, xem xét tất cả các điều kiện trên thì việc kết hôn với anh ấy cũng không phải là một điều bất lợi.
Cô thích thảo luận về các mối quan hệ dựa trên lợi ích, không biết cảm giác tim đập thình thịch là cảm giác gì, nhưng cô luôn rất nhiệt tình với tình yêu.
Cô mong một ngày nào đó bản thân kết hôn là vì tình yêu, mà không phải vì lợi ích.
An Thiên Tứ sửng sốt một lát, anh ấy nhìn sự lạnh nhạt trên khuôn mặt của cô, trong lòng dường như đã hiểu ra cái gì, muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại lúng túng không biết nên nói cái gì.
Giọng nói của Phương Chi nhẹ nhàng Như tơ liễu rơi xuống, “Anh có thể suy nghĩ kỹ chuyện này.”
Một lúc lâu sau, An Thiên Tứ mới nói: “Được.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên có chút xấu hổ.
An Thiên Tứ đứng dậy nói: “Hôm nay tôi đi về trước đây, sáng sớm mai tôi lại đến.”
Khương Chi gật đầu, lại nói cảm ơn thêm lần nữa, An Thiên Tứ cũng nhanh chóng rời đi, nhìn bóng lưng kia của anh ấy giống như có chút đang chạy trốn thứ gì vậy.
Trong tay Tiểu Qua cầm lấy một quả táo to, hàm răng như những hạt gạo nhai rôm rốp, nhìn thấy An Thiên Tứ đi rồi, mới chậm rãi nói: “Mẹ, có phải thầy An thích mẹ đúng không? Giống như cha của Khương Dược Tiến thích mẹ của cậu ấy vậy?”
Nghe vậy, không chỉ Tiểu Diệu, mà ngay cả Trương Anh Tử cũng dừng động tác trên tay lại.
Khương Chi không hề cảm thấy xấu hổ, khẽ nhướng mày nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con tốt nhất đừng xen vào, đã hiểu chưa?”
Nghe vậy, Tiểu Qua rung đùi đắc ý nói: “Mẹ ơi, con đã lớn rồi.”
Nhìn dáng vẻ này của thằng bé, Khương Chi bật cười, vươn tay xoa đầu thằng bé.
Không ngờ, Tiểu Qua lại nói thêm: “Nếu như thầy An có thể trở thành cha của con, vậy thì sau này sau khi tan học, ở nhà cũng có thể dạy con đọc sách viết chữ rồi.”
Khoé miệng Khương Chi hơi giật giật, không để ý đến thằng bé nữa.
Cô dọn dẹp thức ăn thừa, đứng dậy đi vò khăn, lau mặt cho Tiểu Diệu, vừa muốn rời đi, liền nhìn thấy thằng bé giữ chặt áo len của cô không chịu buông tay, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con không cần ba, con chỉ cần anh trai thôi.”
Khương Chi cúi người hôn lên tóc thằng bé, hứa hẹn nói: “Trước khi chúng ta về nhà, mẹ nhất định sẽ dẫn theo anh của các con cùng về. Về phần ba của mấy đứa, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tìm ba cho mấy đứa.”
Cô sẽ không giao mấy đứa con cho bất cứ ai cả.
Tạm gác chuyện ba của mấy đứa trẻ sang một bên, cô nhất định sẽ đón Hổ Tử quay về, cho dù tình cảm của thằng bé với Cận Phong Sa có sâu sắc đến đâu đi chăng nữa.
Bất cứ chuyện gì có thể thay thế được, ngoại trừ tình cảm gia đình.
Hơn nữa trong lòng Hổ Tử có khúc mắc, mặc dù ở lại bên cạnh Cận Phong Sa, cũng chỉ trở thành tên côn đồ bị người ghét bỏ giống như trong tiểu thuyết, nếu như vậy thì cả đời này của thằng bé sẽ bị hủy hoại.
Không phải là do Cận Phong Sa dạy dỗ không tốt, mà là vì khúc mắc trong lòng của Hổ Tử, chỉ có cô mới có thể gỡ bỏ được.
Trạng thái của Tiểu Diệu có chút vui mừng, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.