Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 228




Cậu bé thật sự thích chị gái này.

Tiểu Diệu cũng nhíu nhíu lông mày nhỏ, nói: “Đúng vậy chị hai, chị đừng đi.”

Môi Trương Anh Tử mấp máy, hơi khó xử gãi gãi tóc, thật sự cô bé phải trở về, Lê Sơ nói muốn cô bé viết thư cho cậu ấy, nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không thể kêu chị Khương gửi thư giúp cô bé đúng không?

Hơn nữa số chữ mà cô bé biết là có hạn, đến lúc đó còn phải nhờ chị cả viết giúp.

Khương Chi ngước mắt nhìn Trương Anh Tử, giọng nói bình tĩnh: “Muốn về thì về đi.”

Không khó đoán được suy nghĩ của Trương Anh Tử, mạch truyện chính của tiểu thuyết cuối cùng thì vẫn không hề thay đổi.

Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.

Trương Anh Tử có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhanh chóng may xong quần áo, đến lúc đó sẽ mang đến đây cho chị Khương.”

Khương Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chạng vạng, Khương Chi đến nhà ăn làm cơm chiều.

Cô nướng bánh xuân, lại chiên khoai tây và thịt lợn xé với tương Bắc Kinh, lại thêm hành lá và dưa leo thái nhỏ, vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.

Tiểu Qua kêu gào đòi ăn thạch sữa xoài hai tầng, làm một người mẹ cố gắng để lại ấn tượng tốt cho con mình nên đương nhiên cô sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ này của đứa nhỏ.

Trong lúc nấu cơm, không khỏi nhớ tới Thi Liên Chu, nhưng mà anh đã xuất viện, phòng bệnh bên cạnh cũng có bệnh nhân mới, chuyện cơm chiều cũng không cần cô lo lắng.

Bánh xuân mỏng như cánh ve, cuốn với thịt heo xé nhỏ và khoai tây sợi, vừa vào miệng giòn xốp, bên trong ngập hương thơm.

Cắn một miếng, dư âm vô cùng.

Một bữa cơm chiều, ngoại trừ Trương Anh Tử ăn mà không biết mùi vị gì thì Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều nuốt từng miếng lớn xuống, cho bánh xuân vào trong miệng chưa kịp nhai kỹ đã nuốt nguyên miếng xuống bụng, cả hai người đều ăn ba chiếc bánh xuân!

Khương Chi vốn định đi một chuyến đến xưởng luyện thép, nhưng thời gian cũng không còn sớm, nên cô từ bỏ ý định.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, An Thiên Tứ đã tới đây, trong tay còn cầm bữa sáng nóng hổi.

Khương Chi ăn bữa sáng xong, lại dặn dò Tiểu Qua Tiểu Diệu vài câu, mới mang hai túi chứa đầy tiền rời khỏi bệnh viện với Trương Anh Tử, ngồi ô tô trở về trấn Đại Danh.

Tuyến xe sớm 6 giờ sáng, đã đông kịt người.

Hai người ngồi trên xe, ô tô lắc lư rời khỏi huyện Thấm.

Trên đường, Trương Anh Tử vẫn luôn lén nhìn Khương Chi, mỗi lần gom được hết dũng khí định mở miệng thì lại như không còn sức lực, cô bé có chút buồn bực gõ gõ đầu mình.

Khương Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới sự rối rắm của Trương Anh Tử.

Thời gian trôi nhanh.

DTV

Khi chuẩn bị tới trấn Đại Danh, còn xảy ra một sự việc nhỏ.

Có một con lợn rừng đang chạy nhanh trên đường đất, bốn con lợn con theo sát phía sau, tài xế phanh gấp một cái, người đứng ở hành lang gặp nạn, một trận tiếng kêu la vang lên trong xe.

Có người giật mình nói: “Lợn rừng ở trấn Đại Danh này thật to gan, không sợ người sao?”

“Bà không biết sao? Mấy thôn bên cạnh trấn Đại Danh không thể trồng hoa màu được, lợn rừng gây tai họa, thậm chí còn cắn người!”

“A? Cắn người sao? Không có chuyện gì chứ?”

“Sao lại không sao, nghe nói có người bị lợn rừng cắn tàn phế! Nghe nói đã báo lên cơ quan nhà nước nhưng đến giờ cũng chưa có chính sách gì.”

“……”