Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 229




Trên xe vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Trương Anh Tử cũng không quan tâm tới sự áy náy, nghi ngờ nói: “Chị Khương, tai họa lợn rừng thật sự nghiêm trọng vậy sao?”

Sắc mặt Khương Chi hơi ngưng trọng, gật đầu.

Dân gian có câu, nói là “Một heo hai gấu ba hổ”, đúng như câu nói, sức chiến đấu của lợn rừng là hạng nhất.

Tuy rằng những câu này không thể là thước đo chuẩn mực, nhưng sức chiến đấu của lợn rừng có thể thấy rõ.

Một con lợn rừng trưởng thành có thân hình đáng kinh ngạc, nặng tới 90~200 kg, da dày thịt béo, răng nanh sắc bén, tính tình hung tợn, hơn nữa khả năng sinh sản đáng sợ, một khi lan tràn, tuyệt đối là chuyện khiến người khác đau đầu.

Cô phải cân nhắc suy nghĩ, ngôi nhà gạch mà cô và các con ở có thể chịu được sự va chạm của lợn rừng không.

Bến xe trấn Đại Danh.

Khương Chi đỡ Trương Anh Tử xuống xe, chuẩn bị đưa cô bé về xưởng chế biến thịt trước.

Trương Anh Tử xấu hổ nói: “Chị Khương, chị không cần đưa em, em có thể tự mình đi.”

Khương Chi liếc mắt nhìn cô bé, nhàn nhạt nói: “Sao lại mang theo nhiều thứ như vậy.”

Trên đường về thì Trương Anh Tử mang rất nhiều thứ, túi lớn túi nhỏ, tất cả đều bằng vải.

“Chị Khương, thật ra em trở về là muốn trả lời thư, lúc Lê Sơ đi đã để lại địa chỉ cho em, kêu em viết thư cho cậu ấy, ở bệnh viện làm phiền chị cũng không tiện lắm.” Trương Anh Tử sắc mặt ngại ngùng, nói tới chuyện trả lời thư, trong mắt lại có tia sáng.

Khương Chi gật đầu, không nhanh không chậm mà “Ừm” một tiếng.

Trương Anh Tử thấy Khương Chi không có phản ứng gì, mới thở phào, lại gãi đầu, ngại ngùng nói: “Chị Khương, chị nói Lê Sơ giàu có như vậy, làm bạn qua thư với em thì em có thể nói gì với cậu ấy đây?”

Khương Chi ném cho cô bé một ánh mắt xem thường, không thèm quan tâm.

Căn nhà gia đình thuộc xưởng chế biến thịt.

Trương Anh Tử đứng ở trước cửa nhà, trên mặt lộ vẻ xúc động.

Phải nói, đây là lần đầu tiên cô bé xa nhà.

Cô bé đợi không được nữa, giơ tay lên gõ cửa “Cộc cộc cộc”.

Một lúc lâu sao, trong phòng truyền tới giọng nói có chút nức nở của Vương Ngọc Mẫn: “Ai vậy?”

Trương Anh Tử trong lòng hồi hộp, kêu lớn: “Mẹ, là con Anh Tử! Mẹ mau mở cửa!”

Ấn đường Khương Chi nhíu chặt, không hiểu sao Vương Ngọc Mẫn vốn phải đi làm sao lại xuất hiện ở nhà, cô thật sự không muốn nói chuyện nhiều với người thích khóc như Vương Ngọc Mẫn, liền nói: “Nếu đã đưa em tới rồi, vậy chị đi trước đây.”

Trương Anh Tử mở miệng định nói gì đó, cửa phòng đã mở ra.

Người mở cửa chính là Vương Ngọc Mẫn.

Bà ấy vẫn với dáng vẻ rụt rè như trước đây, chỉ là giữa mày phủ một tầng lo lắng, nhìn sống lưng dường như cong lại.

Khi Vương Ngọc Mẫn nhìn thấy Khương Chi thì giật mình, chợt vặn vặn tay nói: “Khương…… Khương đồng chí.”

Khương Chi gật đầu, xem như chào hỏi, xoay người định đi.

Môi Vương Ngọc Mẫn hơi run lên, muốn ngăn Khương Chi lại, rồi lại ngại mở miệng.

Trương Anh Tử sốt ruột không chịu được, ngay cả cửa cũng không kịp bước vào, vội vàng hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ lại không đi làm? Vừa nãy trông mẹ như đang khóc? Trong nhà xảy ra chuyện gì đúng không?”

Cô bé vừa dứt lời, một bóng người mập mạp chen ra khỏi cửa, cao giọng gọi Khương Chi: “Đợi một chút! Cô chính là mẹ của đứa nhỏ Tiểu Khoan đó đúng không?”

Khương Chi quay đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đến.

Là một người phụ nữ trung niên, gương mặt to tròn, đôi mắt nheo lại thành một đường, thịt trên người tạo thành từng lớp từng lớp, khi bước đi, thịt mỡ rung lên, mồ hôi chảy đầm đìa, đi tập tễnh như một con heo nái.