Khương Chi vừa vào cửa đã thu hết mọi thứ trong phòng vào mắt.
Phòng khách chật hẹp để cái bàn ăn cơm, bên cạnh bàn có một bà lão còng lưng đang ngồi, đầu bà ta bạc trắng, đôi mắt lõm sâu vào hốc mắt, lúc nhìn người thì mang theo mấy phần khôn khéo.
Người này chính là bà Song.
Trong phòng ngoại trừ bà Song, thì còn có hai bé gái rúc ở trong góc tường.
Khương Chi thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh bàn, lãnh đạm nói: “Thời gian của tôi có hạn, có chuyện gì thì nói thẳng đi”.
Lưu Tố Phân thấy vậy, biểu cảm rất bất mãn, vừa muốn nói chuyện lại nhận được ánh mắt hình viên đạn của bà Song, lập tức ngậm miệng còn chặt hơn so với vỏ trai.
Bà Song toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng lưa thưa vàng khè.
Bà ta giơ tay lên vuốt bộ tóc hoa râm của mình rồi nói: “Mẹ Tiểu Khoan à, nếu như cô đã muốn nói thẳng, vậy thì tôi cũng không lòng vòng nữa.”
DTV
“Nói khó nghe chút, thì cô đã bán Tiểu Khoan cho nhà chúng tôi, cũng không nên đòi đứa bé lại, cô làm chuyện này cũng không phải chuyện tốt, nếu như chuyện này thành, vậy đứa con thứ của tôi không phải tuyệt hậu rồi sao? Ôi, tội nghiệp Ngọc Mẫn phải khóc đến mù mắt.”
Vừa nói, bà Song còn “đồng tình” xoa xoa khóe mắt, bày ra dáng vẻ thương hại.
Khóe miệng Khương Chi giật giật.
Nếu như cô không đọc qua tiểu thuyết thì chắc sẽ bị những lời nói ma quỷ của bà Song lừa gạt, đối phương đã nói đến như vậy thì cô cũng hiểu rõ.
Xem ra, một ngàn đồng tiền còn chưa đủ cho nhà này ăn no.
Đúng như dự đoán.
Bà Song vừa dứt lời, Lưu Tố Phân đã âm dương quái khí nói: “Đúng như vậy, con cũng bán rồi thì còn đòi lại làm cái gì? Em hai và em dâu hai của tôi đối xử tốt với Tiểu Khoan biết bao nhiêu chứ, như thế này rất tốt, cô đỡ phải tốn công nuôi con còn gì.”
Trương Anh Tử giận đến mặt tái xanh.
Cô bé nghiến chặt quai hàm, ánh mắt trừng thẳng vào hai người, tức tốc nói: “Bà nội, bác gái, hai người có thể đừng xen vào chuyện của nhà cháu nữa được không? Tiểu Khoan bị phỏng nằm viện, tiền phẫu thuật là do chị Khương chi ra, nếu như không có chị Khương thì Tiểu Khoan ra như thế nào cũng khó nói.”
“Hơn nữa chị Khương đã trả lại một ngàn đồng tiền, ba mẹ cháu cũng đã nhận, tại sao có thể nói là không tốn công nuôi con?”
“Hai người có thể nói ra được lời này, da mặt cũng quá dày rồi đó!”
Sống lưng Trương Anh Tử thẳng tắp, khoảng thời gian ở bệnh viện, tầm mắt của cô bé cũng đã được mở rộng ra hơn rất nhiều, nếu như là trước kia thì chắc chắn cô bé sẽ không cãi lại lời trưởng bối, nhưng bây giờ, có lẽ là do có chị Khương ở bên cạnh khiến cô bé có tự tin mười phần, không có chút lo lắng nào.
Cô bé vừa dứt lời, mặt bà Song và Lưu Tố Phân bỗng nhiên cúi xuống.
Vương Ngọc Mẫn sợ đến mức rụt cổ lại, duỗi tay kéo kéo cánh tay Trương Anh Tử, quát lớn nói: “Anh Tử, con im miệng!”
“Mẹ!” Trong giọng nói của Trương Anh Tử toàn là bất mãn và uất ức.
Bà Song cầm chung trà lên uống một hớp, nâng mí mắt nói: “Ha ha, cô không đề cập đến một ngàn đồng tiền này cũng được, nếu như cô đã nói ra, vậy tôi sẽ nói thẳng.”
“Chúng tôi có một người bà con xa, nhà người đó có tiền, nguyện ý thu nuôi Tiểu Khoan, cho năm ngàn đồng tiền, tôi đã nhận số tiền này, cho nên đứa bé phải đưa về cho người ta, còn một ngàn đồng tiền thì tôi sẽ đưa lại cho mẹ Tiểu Khoan.”
Nghe như là một lời bố thí vô sỉ, cả người Trương Anh Tử cũng ngây ra.
Tại sao lúc trước cô bé chưa nghe qua tin tức này?
Trương Anh Tử quay đầu nhìn về phía Vương Ngọc Mẫn, gằn từng chữ một: “Mẹ, chuyện này là thật sao?”
Vành mắt Vương Ngọc Mẫn ửng đỏ, cúi thấp đầu không lên tiếng.