Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 230




Nói thật, ở thời đại này có thể ăn thành như vậy đúng thật hiếm thấy.

Cô còn chưa trả lời, đã nghe thấy Trương Anh Tử chán ghét nói: “Bác gái, sao bác lại tới đây.”

Lưu Tố Phân vừa nghe đã không vui, chống nạnh nói: “Cháu đang nói gì vậy, sao bác lại không thể tới đây? Nếu không phải bác cả cháu té bị thương thì sao xưởng chế biến thịt có thể luân chuyển công việc cho cha cháu? Trong xưởng phân nhà ở, thế nào chúng ta cũng phải có một phần!”

“Tôi khinh!”

Dứt lời, còn quay đầu phỉ nhổ Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử tức giận đến suýt khóc, siết chặt túi đến nỗi tay trắng bệch.

DTV

Vương Ngọc Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, không thể nói ra những lời như vậy đâu.”

Lưu Tố Phân trừng mắt, vừa muốn mở miệng, thì từ trong phòng truyền ra giọng nói của bà lão: “Đứng ở cửa làm cái gì? Đi vào, gọi luôn cả mẹ Tiểu Khoan vào, việc này ấy mà, phải cả hai nhà cùng ngồi lại mới có thể nói.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Vương Ngọc Mẫn và Trương Anh Tử lập tức trắng bệch.

Còn Lưu Tố Phân thì cười híp cả mắt, cũng lười để ý đến Trương Anh Tử, bà ta nhìn về phía Khương Chi, trong giọng nói xen lẫn vài phần đắc ý không rõ: “Dạ, mẹ Tiểu Khoan à, đi thôi, có chuyện gì thì chúng ta vào trong nói.”

Khương Chi nghe nhiều như vậy, cũng đã biết người này là ai.

Là bác dâu cả của Trương Anh Tử.

Còn người đang ở trong phòng kia, là bà nội của Trương Anh Tử.

Trong tiểu thuyết, hai người này cũng chiếm một ít tình tiết trong truyện, cũng góp một tay khiến cho tình cảm của Lê Sơ và Trương Anh Tử đổ vỡ.

Nhắc tới cái này, thì không thể không nói đến bối cảnh của nhà Trương Anh Tử.

Nhà Trương Anh Tử đông người, cả lớn cả bé cộng lại là bảy người, mà đồng lứa với Trương Thuận thì có ba người anh em, còn người phụ nữ béo này là vợ của anh cả Trương Thuận là Trương Thông, tính tình đanh đá, rất thích chiếm lợi ích của người khác.

Sau khi ba của Trương Thuận mất, thì bà Song là mẹ của bọn họ sống như lão Phật gia.

Bà Song sống với con trai lớn Trương Thông nên sẽ thiên vị con lớn hơn, hơn nữa nhà Trương Thuận có năm đứa con gái khiến bà ta rất ngứa mắt với gia đình người con trai này, đã không ít lần vơ vét đồ của nhà con trai Trương Thuận cho con trai cả Trương Thông.

Nói dễ nghe thì Trương Thuận là người ôn thuận, nói khó nghe thì là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, cưới một người vợ cũng có tính cách như vậy.

Lúc đầu công việc ở xưởng chế biến thịt là của ba Trương Thuận, theo lý thuyết thì nên là do Trương Thông tiếp quản, chẳng qua là do ông ta không có may mắn, lúc tiếp quản công việc thì lại té ngã gãy chân, tất nhiên là công việc sẽ rơi vào tay người con thứ là Trương Thuận.

Trương Thông gãy chân, không có việc làm, một nhà Trương Anh Tử cứ như vậy bị hai vợ chồng Trương Thông, Lưu Tố Phân cắn chặt không buông.

Lúc sau, tình yêu của Lê Sơ và Trương Anh Tử lộ ra ngoài ánh sáng, bà Song dẫn theo Lưu Tố Phân đến cửa, luôn mồm nói cháu gái không còn trong sạch, dốc sức lừa bịp nhà Lê Sơ nhận bọn họ làm thân thích khiến chuyện nào rùng beng cả lên.

Lưu Tố Phân thấy Khương Chi không động đậy, hung hăng liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô đang nghĩ cái gì đó? Còn không nhanh đi vào?!”

Vừa nói, vừa duỗi cánh tay mập mạp về phía Khương Chi.

Trương Anh Tử cắn răng một cái, đột nhiên tiến lên ngăn cản Lưu Tố Phân, sốt ruột nói: “Chị Khương, chị chạy đi!”

Khương Chi không nhúc nhích, cô lướt qua Trương Anh Tử nhìn về phía Lưu Tố Phân, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Các người muốn nói cái gì?”

Lưu Tố Phân bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, rụt cổ, phô trương thanh thế nói: “Mẹ chồng tôi tìm cô để nói chuyện, về Tiểu Khoan, chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng, nếu không chúng tôi…Chúng tôi sẽ đến thôn của các cô làm loạn lên!”

Môi đỏ của Khương Chi nhấp nhẹ, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, không nói thêm gì nữa, thong dong bước vào phòng.

Lưu Tố Phân tự cho là đã dọa được cô, lập tức đắc ý dào dạt theo vào.

Vẻ mặt Trương Anh Tử khẩn trương nhìn về phía Vương Ngọc Mẫn: “Mẹ, rốt cuộc mấy người đó muốn làm gì?”

Vương Ngọc Mẫn nhìn cô bé, ngập ngừng nói: “Đi vào trước đi.”

Mọi người đi vào phòng.