Vừa nhìn thấy trên người Khương Chi đều nhuốm máu, Phó Đông Thăng phải hít vào một hơi khí lạnh: “Tiểu Khương, cô không sao chứ? Tôi nghe đồng chí công an nói cô gặp phải cướp bóc g.i.ế.c người.”
Khương Chi gật đầu, kể đơn giản từ đầu đến cuối cho Phó Đông Thăng nghe.
Vẻ mặt Phó Đông Thăng thổn thức, lúc ông ấy nhìn Khương Chi, càm xúc trên mặt ông ấy vô cùng phức tạp nhưng cực kỳ kính nể cô.
Trong thời gian này ông ấy cũng không yên, mỗi ngày nhà xuất bản huyện Thấm đều sai người đến nói ngon nói ngọt, bảo ông ấy mau chóng tìm “Đại Thần” rồi ký hợp đồng lại một lần nữa, nhà xuất bản huyện Thấm đã chịu nhả ra, bây giờ không cần đề cập đến nhuận bút một ngàn chữ hai mươi đồng mà ở phương diện lợi ích họ cũng chấp nhận nhường ra.
Cho dù “Đại Thần” đòi hỏi phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ một chín cũng không cần hỏi, ông ấy có thể tự mình xử lý.
Phó Đông Thăng có lòng tin với tài năng của Khương Chi nhưng cô có chấp nhận điều kiện của nhà xuất bản hay không thì ông ấy không chắc.
Hôm nay công an tìm đến chỗ ông ấy, Phó Đông Thăng còn đang buồn bực nhưng vừa nghe thấy Khương Chi dính vào vụ án mà số tiền liên quan cực kỳ lớn, cả người ông ấy cũng ngẩn ra. Đó là hai vạn năm ngàn đồng, trong thời gian ngắn như vậy mà Khương Chi có thể xoay xở được khoản tiền lớn để thành lập nhà xuất bản sao?
Hiển nhiên Phó Đông Thăng còn chưa hiểu hết bản lĩnh của “bà chủ” nhà xuất bản sắp nhậm chức này.
Bên này, Dương Nghị đã ngồi xuống, giọng điệu anh ấy nghiêm túc: “Đồng chí Khương, có một số việc chúng tôi cần cô xác minh.”
Khương Chi gật đầu, con ngươi đen kịt lộ vẻ thản nhiên: “Mời anh nói!”
“Là thế này, lời khai của những người hiềm nghi hoàn toàn trái ngược với cô. Họ nói đây là vở kịch do cô tự biên tự diễn, số tiền này vốn dĩ chính là của họ, là cô thấy tiền nổi m.á.u tham, thậm chí còn lạnh lùng g.i.ế.c người.”
Khóe miệng Khương Chi co rút.
Cô đã dự đoán rát nhiều lời phản bác từ đám người kia nhưng duy nhất điều kỳ quái thế này thì chưa nghĩ đến.
“Số tiền này là của họ sao? Bọn họ thật sự đã nói như vậy à?” Khương Chi cong môi cười, giọng điệu tỏ ra hứng thú.
Dương Nghị nhíu chặt mày nhìn Khương Chi, anh ấy lại cúi đầu nhìn những gì đã ghi chép, sau đó gật đầu nói: “Chính xác là họ đã nói như vậy.”
“Cô có gì muốn nói không?” Đáy mát Dương Nghị lộ cảm xúc phức tạp.
Anh ấy và Khương Chi từng là bạn học, anh ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình đối phương.
Theo anh ấy biết gia đình cô không tính là giàu có, cô còn sinh con khi chưa kết hôn, sau này thì bị đuổi ra khỏi nhà, khó khăn đến mức có miếng cơm ăn cũng là điều không dễ, nếu không cô đã không đưa đứa nhỏ cho nhà khác nuôi dưỡng.
Thử hỏi, trong tình trạng như vậy, làm sao trong thời gian ngắn lại có thể kiếm được một số tiền khổng lồ như vậy?
Hai vạn năm ngàn đồng.
Cho dù ở một gia đình giàu có thì đây cũng không phải con số nhỏ.
Cho nên số tiền này thật sự của Khương Chit sao?
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Dương Nghị, đột nhiên Khương Chi bật cười.
“Tôi cầm số tiền này từ tay Lê Đăng Vân, con trai phó bí thư huyện ủy huyện Thấm Lê Cần, tôi cầm từ huyện Thấm trở về đây, trên đường đi đều vác ba lô này, rất nhiều người thấy.”
“Còn nói về lai lịch của số tiền kia, các người có thể đến hỏi Lê Đăng Vân.”
“Ngược lại là một nhà Vương Ngọc Mẫn, nếu số tiền này của nhà họ, tôi muốn cướp thì phải g.i.ế.c người diệt khẩu, rồi đào tẩu mới đúng. Thấy tiền nổi m.á.u tham sao? Xùy! Nếu thật sự là như vậy, vì sao tôi còn phải tự biên tự diễn, đến mức bị thương phải cầu cứu, lại gọi công an đến cứu viện?”
“Còn về việc bọn họ nói tôi lạnh lùng g.i.ế.c người, từ ngữ này dùng không chính xác, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi”.
“Nói thật thì mấy lời nói dối như vậy cũng quá vụng về rồi.”
Vẻ mặt Khương Chi vô cùng thờ ơ, đối diện với đám người bà Song muốn giội nước bẩn lên người cô, Khương Chi cảm thấy mình phản bác lại cũng quá tổn phí nước bọt.
Đột nhiên đôi mắt đẹp của cô chợt nheo lại.
Hoặc giả bọn họ có niềm tin tuyệt đối có thể cắn ngược lại cô ngay tại đồn công an trấn Đại Danh này.