Nghe xong những lời này của Khương Chi, vẻ mặt Dương Nghị có chút xấu hổ.
Cảnh sát ghi chép ở một bên cẩn thận nói: “Phó bí thư huyện ủy huyện Thấm?”
Khương Chi gật đầu, mặc dù sắc môi hơi trắng, khí sắc không được tốt, nhưng cả người vẫn rất điềm tĩnh.
Cô vẫn luôn hiểu một đạo lý.
Chỉ cần đứng ở trước gió, cho dù có là lợn cũng có thể bay lên được[1].
[1] Ý chỉ vận may, con người chỉ có cần ngoại lực đủ mạnh thì cho dù không làm gì hoặc chỉ làm một chút thôi cũng có thể thành công và nhanh chóng tích lũy của cải.
Đây gọi là dựa vào quyền thế!
Một người có thể hoàn thành được điều gì đó, bản chất không phụ thuộc vào việc người đó có mạnh mẽ đến đâu, mà phụ thuộc vào người đó có nắm bắt được cơ hội và tận dụng cơ hội đó như thế nào.
Nếu nhắc đến nguồn gốc của số tiền này, vậy thì nhân tiện mượn tên tuổi của Lê Cần một chút, sẽ khiến mọi chuyện suôn sẻ hơn gấp nhiều lần.
Quả nhiên, sau khi mấy người cảnh sát kia tụ tập lại bàn bạc hồi lâu, Dương Nghị mang theo vẻ mặt phức tạp quay lại.
Anh ta ho nhẹ, nhìn về phía Khương Chi nói: “Đồng chí Khương, chúng tôi đã hiểu rõ chi tiết vụ án này, chúng tôi sẽ tiến hành tạm giam nghi phạm, nhưng mà chúng tôi vẫn còn cần phải điều tra.”
Khương Chi không có ý kiến gì.
Trình độ điều tra tội phạm những năm 1980 chưa cao, cô cũng không lo lắng, chưa kể ưu tiên hàng đầu hiện giờ là vụ án buôn bán người ở chợ đen.
Cô bình tĩnh nói: “Mặc dù vụ cướp chưa thành công, nhưng tội cố ý gây thương tích đã được xác định, tôi không muốn giải quyết riêng, các anh làm theo quy trình là được, về phần chi phí thuốc men và những phụ phí khác, tôi muốn Vương Ngọc Mẫn và những người khác phải bồi thường cho mình”.
“Tôi hi vọng các anh sẽ nhanh chóng điều tra vụ buôn bán người của bọn họ ở chợ đen càng sớm càng tốt, điều này cũng có thể giảm bớt sự tan vỡ của rất nhiều gia đình.”
Tất cả cảnh sát ở đây nghe được những người này thì choáng váng.
Khương Chi giơ tay lên nhìn đồng hồ, trên vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
Cô nhíu mày, mím chặt môi.
“Tôi chỉ có thể ở lại trấn Đại Minh trong ngày hôm nay, mấy người cần điều tra gì thì điều tra đi, nếu có gì cần hỏi thì hỏi ngay bây giờ, tất nhiên, nếu sau này có gì cần tôi phối hợp thì mấy người hãy đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm tìm tôi.”
Dương Nghị nhìn cô nhíu mày, đang định nói gì thì Khương Chi lại nói: “Tôi là người bị hại, không phải tội phạm, chắc sẽ không bị đối xử như nghi phạm phải không?”
Viên cảnh sát ghi chép giấy tờ nhanh chóng xua tay nói: “Ha ha, sao có thể, đồng chí Khương có thể đi rồi.”
Khương Chi đứng dậy, chỉ vào hai balo đặt trên bàn nói: “Tiền.”
Người cảnh sát kia có chút khó xử nói: “Chuyện này……”
“Mấy người gọi cô gái tên Trương Anh Tử bên trong ra đây, cô ấy và tôi cùng nhau quay lại trấn Đại Minh, cô ấy có thể giúp tôi chứng minh nguồn gốc của số tiền này, tất nhiên, nếu như cô ấy không muốn nói ra sự thật thì số tiền này tôi có thể tạm thời đặt ở đồn công an cũng không sao cả, đợi bao giờ mấy người điều tra xong tôi sẽ quay lại lấy.”
Nghe vậy, Dương Nghị và mấy viên cảnh sát kia liếc nhìn nhau, nghĩ đến việc cô gái trước mắt này quen biết bí thư huyện ủy huyện Thấm, nếu có quan hệ như vậy thì cũng nên khoan dung một chút, cho nên đi vào trong gọi người ra ngoài.
Trương Anh Tử kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình, vẻ mặt tuyệt vọng bước ra.
Khương Chi nhìn về phía cô ấy với vẻ mặt lãnh đạm, đã không còn sự thân thiết hay thờ ơ gì nữa.
Trương Anh Tử ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia của cô thì cô ấy có cảm giác như có một miếng bông gòn nhét vào cổ họng vậy, chua chát khó chịu.