Trong phòng bệnh.
Khương Chi vô cùng nhàm chán chơi ếch xanh bằng thiếc với Tiểu Diệu và Tiểu Qua, không quan tâm đến vết thương trên vai.
Hai đứa nhỏ không tập trung chơi ếch, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, một lúc sau, Tiểu Qua không nhịn được nữa, cậu bé nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, vò đầu bứt tai mà nói: “Mẹ, mẹ thật sự không có chuyện gì sao?”
Tiểu Diệu đặt con ếch trong tay xuống, ánh mắt tha thiết nhìn Khương Chi.
Khương Chi khẽ cười: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, chỉ là ngã một cái mà thôi.”
Tiểu Qua bối rối gật đầu một cái, lại nói: “Vậy còn chị Anh Tử, chị ấy vẫn sẽ đến thăm con và anh ba chứ?”
Nghe vậy, ngón tay Khương Chi hơi ngừng lại, cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của con trai mình, đôi mắt vừa đen vừa sáng, cuối cùng cô vẫn cười một tiếng: “Có lẽ chị Anh Tử sẽ không đến nữa đâu.”
Cô cũng không trách Trương Anh Tử, con người mà, có xa có gần, có quen thuộc có xa lạ, chuyện này rất bình thường.
Nhưng mà, cô bé nói dối làm chứng ở đồn cảnh sát vì người thân, điều này cũng xem như là cắt đứt hoàn toàn tình cảm giữ bọn họ trong khoảng thời gian này, ban đầu cô muốn lôi kéo một người có năng lực để tiết kiệm công sức cho xưởng may quần áo trong tương lai, nhưng cô không ngờ rằng chuyện này đã tan vỡ ngay sau khi vừa bắt đầu.
Đương nhiên, cho dù cô bé không nói dối làm chứng giả thì tình cảm giữa hai người cũng sẽ không bao giờ trở lại như cũ.
Trương Anh Tử bị người nhà liên lụy, cô bé đương nhiên sẽ phải chịu hạn chế khi làm việc.
Đến lúc đó, cho dù xưởng may quần áo mở cửa, cô cũng khó bảo đảm đám người Vương Ngọc Mẫn sẽ không nhúng tay vào, cô không muốn xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này của đối phương, tốt nhất nên ngăn chặn tình trạng này ngay từ đầu.
Hơn nữa bọn họ cách Trương Anh Tử quá gần, đám người Vương Ngọc Mẫn nói không chừng sẽ lại có những nghĩ không nên có với Tiểu Diệu.
Tiểu Qua uể oải nói: “Không đến nữa sao.”
Cậu bé thật sự rất thích chị Anh Tử, nhưng cậu bé cũng biết vết thương ở chân của chị Anh Tử đã khỏi rồi, chị ấy phải về nhà, không thể đến huyện Thấm hoài được.
Tiểu Diệu nhìn Khương Chi, cậu bé mím đôi môi nhỏ nhắn của mình, đột nhiên nói: “Mẹ, có phải mẹ gặp người nhà chị hai rồi không ạ?”
Nghe vậy, Khương Chi nhướng mày một cái.
Tiểu Diệu có tính cách nhạy cảm và tinh tế, vậy mà vừa đoán đã đoán trúng ngay.
Nhưng mà, như vậy cũng có thể nhìn ra, ban đầu lúc Tiểu Diệu ở nhà Trương Anh Tử thì cậy bé cũng phải chịu ấm ức, nếu không sao cậu bé lại biết bà Song và Lưu Tố Phân khó chơi chứ?
Tiểu Qua mơ mơ màng màng nói: “A? Người nhà chị Anh Tử thì sao chứ?”
Tiểu Diệu không để ý đến Tiểu Qua, cậu bé giống như đã nhớ đến chuyện gì, một chút do dự và sợ hãi hiện lên trong đôi mắt hạnh đen láy.
Khương Chi chau mày, cô bước đến ôm Tiểu Diệu vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy con? Đừng sợ.”
Người Tiểu Diệu run lên, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, có một lần con nhìn thấy bà nội của chị hai dẫn một chị trong xưởng chế biến thịt đi rồi, chị ấy cũng không trở về nữa, con không dám nói.”
Nghe vậy, đôi mắt Khương Chi trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lúc đầu cô chỉ đoán thôi, dù sao thì bà Song và Lưu Tố Phân còn dám xuống tay với người trong nhà nữa, chuyện bọn họ lừa gạt bắt cóc con nhà người khác cũng là bình thường, nhưng cô không nghĩ rằng bọn họ có lá gan lớn như vậy, còn dám ra tay ngay trong tầm mắt người nhà.
Xưởng chế biến thịt?
Khương Chi trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Tiểu Diệu, con còn nhớ chị gái kia tên gì không?”
Cô không hi vọng vào năng lực làm việc của cảnh sát trấn Đại Danh, hơn nữa anh cả của Lưu Tố Phân cũng là cảnh sát địa phương, lần trước cô không gặp anh ta, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không giúp người trong nhà thoát tội, cứ như vậy, đám người bà Song tốt nhất nên c.h.ế.t sớm thì thỏa đáng hơn.