Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 247




Bắt đầu từ xưởng chế biến thịt, làm lớn chuyện này, sau đó lại lần theo manh mối!

Tiểu Diệu gật đầu một cái rồi nói: “Tôn Kiều Kiều.”

Khương Chi vừa mới muốn đứng lên, Tiểu Diệu nắm lấy ngón tay của cô, thấp giọng hỏi: “Mẹ, không phải chị ấy bị bán đi rồi đó chứ?”

Bản thân Tiểu Diệu cũng là người có vận mệnh từng bị mua bán, mặc dù tuổi của cậu bé còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng có thể tưởng tượng ra Tôn Kiều Kiều sau khi bị bà Song dẫn đi thì sẽ đối diện với chuyện gì, giọng nói nhất thời trầm xuống.

Cậu bé vẫn còn nhớ hình ảnh cha mẹ Tôn Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết trong đại viện xưởng chế biến thịt sau khi Tôn Kiều Kiều mất tích.

Khương Chi mím chặt đôi môi đỏ mọng, cô giơ tay lên xoa tóc Tiểu Diệu, an ủi cậu bé: “Đừng sợ, chú cảnh sát sẽ tìm được chị ấy thôi.”

Tiểu Qua ở bên cạnh nghe đến nỗi đầu óc mơ hồ, cậu bé dùng bàn tay mũm mĩm lấy một quả táo trên bàn cạnh giường bắt đầu ăn.

Khương Chi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Cô đi đến trước mặt Dương Nghị rồi nghiêm túc nói: “Anh đi điều tra về xưởng chế biến thịt trấn Đại Danh, có một cô bé tên Tôn Kiều Kiều đã bị bà Song và Lưu Tố Phân lừa gạt rồi bị bán, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ đứa nhỏ đã bị bán ở chợ đen.”

Dương Nghị hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôn Kiều Kiều? Tôi nhớ!”

Ba tháng trước, đồn cảnh sát tiếp nhận một vụ mất tích, một nhân viên của xưởng chế biến thịt tên Tôn Binh và vợ của cậu ấy - Vương Vũ Điệp cùng đến báo án, hai vợ chồng gần như khóc đến ngất đi, nói rằng con gái Tôn Kiều Kiều năm tuổi của bọn họ mất tích rồi.

Lúc đó họ đã điều tra gần như toàn bộ trấn Đại Danh, tiếc là bọn họ không tìm được manh mối gì, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ.

Khương Chi cau mày nói: “Hai người chỉ cần thấm vấn bà Song thêm lần nữa là được.”

Dương Nghị nghi ngờ: “Sao cô lại biết chuyện này?”

Anh ấy thật không ngờ rằng, vụ án cướp giật bình thường này lại liên quan đến một vụ án mất tích khác.

Khương Chi có chút không kiên nhẫn: “Con trai tôi chính mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ sức khỏe của thằng bé không tiện, không phải là lúc để các anh tra hỏi, bây giờ anh hãy nhanh chóng gửi tin tức về trấn Đại Danh, chuyện cạy được miệng của bà Song mới là chuyện quan trọng nhất, tôi cũng không biết bà ta dính dáng đến bao nhiêu chuyện đâu.”

Ngay tại lúc này, An Thiên Tứ trở lại.

Anh ấy đến gần hai người, sau đó tiện tay đưa một phần cơm cho Dương Nghị.

Dương Nghị nhìn đồ ăn nóng hổi trong tay, cũng không biết trong lòng đang có cảm giác gì.

Anh ấy xách cơm, nói một câu: “Cám ơn.”

Dứt lời, Dương Nghi xoay người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

An Thiên Tứ hơi sững sốt, cau mày nói: “Anh ấy đi đâu vậy?”

Khương Chi lắc đầu: “Không có chuyện gì, đi thôi.”

“Chờ một chút! Cô nói rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì trước đi, vết thương trên vai cô trông không giống như bị ngã đâu. Chúng ta không phải là bạn sao? Có phải cô gặp phải chuyện phiền phức gì rồi không?” Sắc mặt An Thiên Tứ có hơi nóng giận, giọng điệu khó chịu.

Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cũng không che giấu chuyện này, cô không nói chuyện mình đã cố ý làm mình bị thương, mà chỉ nói lại cho anh ấy nghe những gì mình đã nói với cảnh sát.

Sau khi An Thiên Tứ nghe xong ngọn nguồn mọi chuyện, vẻ mặt của anh ấy vô cùng khó coi.

Gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên, anh ấy tức giận nói: “Người nhà họ Trương đều làm những chuyện gì vậy chứ? Cướp tiền thì cướp tiền, còn muốn động thủ đánh cô, nếu không phải cô nhanh trí, sao có thể chạy thoát khỏi bọn cướp đó? Không được! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!”

Trong lũ nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú đầy nắng của An Thiên Tứ bị mây đen che phủ.

Khương Chi vẻ mặt bình tĩnh, cô cũng không để ý chuyện lần này cho lắm: “Cảnh sát sẽ giải quyết nhanh thôi.”