Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 248




An Thiên Tứ đưa cơm trong tay cho cô rồi nói: “Tôi đi về trước.”

Khương Chi nhìn theo bóng lưng anh ấy bước đi, đôi mắt đẹp nheo lại.

Nếu như An Thiên Tứ nhúng tay, mượn sức ảnh hưởng của Lâm Huệ Chi thì đám người bà Song không thể nào thoát tội được, điều quan trọng nhất là dưới áp lực của huyện Thấm, trấn Đại Danh sẽ toàn lực lục soát để giải cứu đứa nhỏ bị mất tích, đồng thời nhổ tận gốc chợ đen ở trấn Đại Danh.

Đây là một chuyện tốt.

Còn chuyện Vương Ngọc Mẫn, nếu như tay chân bà ta sạch sẽ, chưa tùng nhúng tay vào tội ác buôn người của đám người bà Song thì thôi, nhiều lắm cũng chỉ bị giam hình sự trong một khoảng thời gian, còn nếu ngược lại, bà ta cũng chỉ có kết cục thê thảm mà thôi.

Còn một tài năng trong ngành trang phục như Trương Anh Tử, có lẽ cũng sẽ lụi tàn từ đây.

Khương Chi khẽ than một tiếng, nhưng đôi mắt của cô vẫn tràn ngập sự lạnh lùng.

Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Chi rời khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Dương Nghị ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô liếc Dương Nghị một cái, anh ấy chợt mở mắt, đáy mắt còn có tia máu.

Anh ấy khẽ hít một hơi, đứng dậy nói: “Tôi đã gửi tin tức về rồi.”

Khương Chi gật đầu, chỉ vào phòng bệnh nói: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, làm phiền anh giúp tôi trông chừng một lát.”

Dương Nghị nhìn cô rồi gật đầu.

Khương Chi chạy một vòng mới mua đồ ăn sáng trở về.

Dương Nghị vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, Khương Chi đi đến trước mặt anh ấy rồi nói: “Đi thôi, vào trong nghỉ ngơi một lát đi.”

Dương Nghị hơi sửng sốt, còn muốn nói gì đó, nhưng Khương Chi đã xách đồ ăn sáng vào phòng bệnh.

Anh ấy lưỡng lự một lúc rồi đi vào theo cô.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều chưa từng nhìn thấy Dương Nghị trước đây, ánh mắt của hai đứa nhỏ vừa tò mò vừa cảnh giác.

Khương Chi bày đồ ăn sáng xong, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dương Nghị, cô nói: “Đây là chú cảnh sát, chú ấy đến bảo vệ mấy con đó.”

“Chú cảnh sát?”

“Chú cảnh sát?”

Hai đứa nhỏ đồng thanh thốt lên, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên, trong mắt bọn nhỏ, cảnh sát luôn là một nghề tích cực và cao quý, nhất thời, sự cảnh giác trong mắt chúng mờ dần, chỉ còn lại sự kích động.

“Chú cảnh sát, chú có s.ú.n.g không? Chính là như thế này ạ —— chíu chíu chíu ——” Tiểu Qua vô cùng hưng phấn, cậu bé không dám đến gần Dương Nghị nhưng lại ríu rít hỏi, còn dùng tay để tạo hình cây súng, miệng còn bắt chước âm thanh nữa.

Dương Nghị bật cười, cởi mở nói: “Cháu thích s.ú.n.g à?”

Tiểu Qua gật đầu liên tục, ánh mắt sùng bái.

Khương Chi đi đến trước mặt Tiểu Qua trước mặt, vỗ vỗ đầu cậu bé: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Tiểu Qua thở dài, cậu bé và Tiểu Diệu ngồi xếp hàng, vừa ăn cơm, vừa không tập trung mà nhìn về phía Dương Nghị.

DTV

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Qua lại bám lấy Dương Nghị, nghe anh ấy kể chuyện “Cảnh sát bắt ăn trộm”, Khi nghe anh ấy kể chuyện, Tiểu Diệu cũng trở nên vô cùng có tinh thần, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng, hai người thính giả nhỏ tuổi cho Dương Nghị đủ mặt mũi.

Khương Chi như giống như đang suy nghĩ chuyện gì mà nhìn Dương Nghị, người đang vô cùng kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, sau đó cô có cái nhìn tốt hơn về anh ấy.

Nhân phẩm của Dương Nghị khá tốt, nhưng thật đáng tiếc khi anh ấy cưới một người vợ có tâm tư còn nhiều hơn lỗ tổ ong bắp cày.