Thi Liên Chu cũng không tránh, anh ở bên cạnh nhìn, môi mỏng mím chặt, không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Cô gái như cháu cũng giỏi chịu đựng thật đó.” Bác sĩ Trương nhìn thấy Khương Chi rũ mi mắt, từ đầu tới đuôi không hề lên tiếng, ông ấy không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô mơ hồ có chút thán phục và cảm khái.
Khương Chi mỉm cười, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
Sau mấy thao tác của bác sĩ Trương, huyết sắc trên mặt Khương Chi cũng đã hoàn toàn mờ đi.
“Được, thuốc này ba ngày đổi một lần.” Bác sĩ Trương vừa nói vừa thu dọn hộp thuốc, ông ấy đưa một ống thuốc mỡ cho Khương Chi.
DTV
Dứt lời, ông ấy xách hộp thuốc bước ra khỏi căn phòng bên trong.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Khương Chi và Thi Liên Chu.
Khương Chi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Anh biết bí mật ẩn giấu ở trấn Đại Danh.”
Giọng nói của cô không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Thi Liên Chu là người như thế nào thì trong sách đã viết rõ ràng, mặc dù cô không rõ vì sao anh lại đích thân đi chuyến này, nhưng rõ ràng anh đã biết sự đen tối và bẩn thỉu trong trấn Đại Danh từ sớm rồi, nếu không thì anh đã không đưa sở trưởng Tào Kiến đến đây.
“Ha.” Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, mang theo mấy phần thờ ơ, nhưng lại phá lệ dễ nghe.
Khương Chi cũng không thèm để ý đến tiếng cười giống như đang nhạo báng của anh.
Cô thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Trấn Đại Danh quá loạn, tôi cần sự giúp đỡ của anh..”
Cô vốn cho rằng có Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ ở đây, thì đã đủ để giải quyết vấn đề ở trấn Đại Danh, nhưng cô không ngờ rằng sự việc sẽ khó khăn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng nếu như cô mặc kệ để yên, không nói đến chuyện cô có thể lấy lại số tiền kia hay không, còn chuyện quan chức thông đồng xã hội đen buôn người thì phải làm sao đây?
Cô tự biết bản thân không phải là một người tốt, nhưng cô cũng không thể nào trơ mắt nhìn những đứa trẻ vô tội lần lượt trở thành tiền chảy vào túi những người có quyền lực.
Thi Liên Chu vẫn thong dong bình tĩnh nhìn cô, nhưng giọng nói của anh lại rất hờ hững: “Nằm mơ chưa tỉnh ngủ sao?”
Khương Chi nghe lời nói gần như mỉa mai của anh cũng không hề tức giận, cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Vậy tại sao lần này anh lại giúp tôi?”
Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, đôi lông mày đẹp đẽ nghiêm nghị của anh lộ ra mấy phần sắc bén.
Một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên nói: “Cô xem như tôi mềm lòng đi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Khương Chi thay đổi vô cùng đặc sắc trong nháy mắt.
Cô rất muốn hỏi một câu: Anh không sao đó chứ??
Từ mềm lòng có thể áp dụng cho bất kỳ ai, nhưng đối với Thi Liên Chu thì không thể nào, thương nhân coi trọng lợi nhuận, anh tìm đến đây, còn không phải là vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng sao, nhưng là giá trị gì chứ?
Cô gần như có thể chắc chắn mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Thi Liên Chu và cô cùng có hứng thú với chuyện quay phim điện ảnh, điều anh muốn có lẽ là sự hiểu biết sâu sắc và kinh nghiệm về điện ảnh trong đầu cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thử dò xét mà nói: “Anh có thể mềm lòng một lần nữa hay không?”
Dứt lời, cô liền nhìn thấy Thi Liên Chu dùng ánh mắt phức tạp đang nhìn mình, ánh mắt đó rõ ràng giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Anh châm một điếu thuốc khác, phun một làn khói ra từ đôi môi mỏng, nốt ruồi đỏ trên cổ cũng lăn theo đó, anh cười lạnh một tiếng: “Chậc, mềm lòng cũng có giới hạn, sao tôi phải giúp cô chứ?”
Khương Chi hít sâu một hơi, bày ra tư thế đàm phán.
Cô giơ cánh tay không bị thương của mình lên, dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đầu, nghiêm túc nói: “Trong đầu tôi có rất nhiều kịch bản hay, đảm bảo khiến anh bán chạy, thậm chí đột phá trên phạm vi quốc gia cũng không là vấn đề. Thế nào? Bây giờ anh có hứng thú giúp tôi chuyện này hay không?”
Thi Liên Chu liếc cô một cái, ánh mắt anh rất lạnh lùng, giống như không có hứng thú.