Anh dựa vào tường, trong giọng nói mang theo mấy phần cảnh cáo: “Mỗi một nơi đều có quy tắc sinh tồn riêng của nó, trên thế giới cũng không phải chỉ có một trấn Đại Danh, cô có thể quản được chỗ này, thì có thể quản được chỗ khác sao? Cuối cùng chỉ có thể hy sinh bản thân mà thôi.”
Nghe vậy, lòng Khương Chi trầm xuống, cô siết chặt nắm đ.ấ.m khiến những đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Bầu không khí có chút im lặng.
Một lúc sau, Thi Liên Chu mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Khương Chi.
“Trước giờ tôi cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng trẻ con vô tội, tôi từng nhìn thấy ánh mắt bất lực, sợ hãi thậm chí tuyệt vọng của bọn nhỏ, sao tôi có thể đứng ngoài nhìn được chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Khương Chi nhìn chằm chằm vạt áo của Thi Liên Chu, suy nghĩ xuất thần.
Người cô nghĩ đến lại là mấy đứa con trai của cô, thậm chí ban đầu khi cô tìm Trụ Tử, ngay cả đứa trẻ tên Hiểu Đông mà cô nhìn thấy ở nhà tài xế ô tô Trương Uy, bọn nhỏ đều đau khổ cả thể chất lẫn tinh thần, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.
Những tên buôn người đó, xứng đáng người người đều có thể trừng phạt.
Thi Liên Chu dùng ánh mắt dò xét nhìn Khương Chi.
Khương Chi chợt tỉnh lại, cô lại cười một tiếng, nhưng mà tiếng cười này cũng không mấy ấm áp: “Hơn nữa, tôi còn là người bị hại nữa, toàn bộ số tiền hàng trị giá hai mươi lăm ngàn đồng đều bị đồn cảnh sát trấn Đại Danh biển thủ, nếu như tôi không thể đòi lại, vậy thì tôi sẽ phá sản.
Khương Chi mím đôi môi nhợt nhạt, cô nhíu chặt mày: “Thi tiên sinh, việc làm ăn này, xem như tôi xin anh đi.”
Thi Liên Chu ngừng hút thuốc lá, mím đôi môi mỏng, không biết tại sao anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
Khói mù lượn lờ, làm mờ vẻ mặt của anh.
Đột nhiên, anh vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, nghiền nát, sau đó anh cười lạnh nói: “Thật đúng là nợ cô mà.”
Dứt lời, anh sãi bước đi ra ngoài.
Khi anh rời đi, áp suất vô hình trong không khí đột nhiên giảm xuống.
Khương Chi nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt cô có chút ngạc nhiên, nhưng đầu ngón tay lạnh như băng của cô lại dần dần ấm lên.
Hoa nở hai bông, mỗi cành một đóa.
Tào Kiến đưa Lưu Tiểu Cường ra khỏi sở cảnh sát, trên đường cái có rất nhiều dân chúng vây xem, tất cả đều bị tiếng s.ú.n.g vừa rồi dẫn đến đây.
Bọn họ thò đầu ra nhìn, ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn về phía bên này.
Tào Kiến nhíu mày, xúi quẩy nói: “Ngày thường cũng sẽ không có người đến thế này, đây là dấu hiệu không tốt”.
Thịt trên mặt Lưu Tiểu Cường cũng run rẩy theo, ánh mắt ông ta cũng mang theo sự cay đắng.
Hai người này đi đến một chỗ ngoặt không có người, Tào Kiến mới lấy điếu thuốc từ trong túi ra hút, khói thuốc lập tức lượn lờ xung quanh, che khuất vẻ mặt u sầu của ông ta: “Sợ là chuyện hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được rồi.”
Lưu Tiểu Cường vuốt cái trái đã đổ đầy mồ hôi của mình, ông ta thấp giọng hỏi: “Sở trưởng, người vừa rồi có lai lịch thế nào vậy?”
Tào Kiến thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông có biết nhà họ Thi ở thủ đô không?”
“Nhà họ Thi sao?” Giọng nói của Lưu Tiểu Cường chợt cao hơn, sắc mặt ông ta giống như vừa mới gặp quỷ.
Nhà họ Thi, đừng nói ông ta chỉ là một đội trưởng công an mà một dân chúng phổ thông cũng biết đến gia đình kia.
Thủ đô là trung tâm quyền lực của toàn bộ Trung Quốc, nơi đó tập trung vô số quái vật khổng lồ có thể một tay che trời, mà nhà họ Thi cũng là một trong số đó. Ông cụ Thi đã từng là một tướng tham gia kháng chiến, nhân vật cấp nguyên lão.
Bọn họ chỉ ở đây đánh đ.ấ.m bậy bạ, làm thế nào mà nhà họ Thi lại để mắt đến?