Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 267




Dương Nghị sửng sờ, chợt kích động nói: “Vâng, sở trưởng!”

Anh ấy dẫn theo mấy đồng chí công an, vội vàng rời khỏi đồn.

Tào Kiến híp mắt nhìn theo, trong lòng thầm cầu nguyện nếu bắt được một mụ già nào đó có thể lấp l.i.ế.m cho qua vụ này thì cũng phải bắt, vả lại án lừa buôn người ở trấn Đại Danh này còn thiếu sao? Cũng không thể điều tra lên đầu bọn họ được?

Còn về hồ sơ ghi chép kia…

Tào Kiến khẽ liếc mắt nhìn đến Thi Liên Chu, một thương nhân không phải trên chính trường, không tham gia quân đội thì biết cái gì?

Trong lúc ông ta thu hồi tầm mắt lại thì lập tức đối diện với một đôi mắt hạnh xinh đẹp.

“Khụ khụ khụ…” Tào Kiến ho khan kịch liệt, ông ta xoay người sang chỗ khác che giấu biểu cảm.

Trong mắt Khương Chi lóe lên vẻ cười cợt, cô đi đến bên cạnh Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu đang lật sổ ra, xương ngón tay của anh còn hấp dẫn ánh mắt cô hơn là hồ sơ ghi chép.

Khương Chi mấp máy môi, giữ vững tinh thần, đưa mắt nhìn vào hồ sơ một lần nữa, Thi Liên Chu cũng rất phối hợp, đẩy hồ sơ về phía gần cô hơn. Trên mỗi một trang giấy đều là ghi chép của một vụ án, ghi rõ thời gian, địa điểm, thậm chí còn dán ảnh người bị hại và kẻ tình nghi.

Rất nhanh sau đó Khương Chi đã nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc: Tôn Kiều Kiều.

Nội dung ghi chép trong vụ án này cũng giống như Dương Nghị đã nói, cha mẹ của Tôn Kiều Kiều đã báo án, Tôn Kiều Kiều mất tích từ chạng vạng trước một ngày báo án, nghe nói khi đó cô bé đã hẹn các bạn nhỏ khác cũng là con em của các công nhân viên trong nhà máy chế biến thịt đi chơi nhà chòi nhưng đến chiều tối thì không quay về nhà nữa.

Sau khi lập án điều tra, công an đã lục soát khắp bốn phía xung quanh nhà máy chế biến thịt nhưng không thu hoạch được gì.

Vụ án cũng trì trệ mà không có chuyển biến, sau cùng vụ án mất tích cũng im lặng đi qua.

Mà vụ án của Tôn Kiều Kiều cũng không phải vụ mất tích cuối cùng trong khoảng thời gian đó đến nay, vụ án mất tích gần đây nhất là vào nửa tháng trước, địa điểm xảy ra vụ án cách nhà máy chế biến thịt cũng không tính là gần, nằm ở một ngõ hẻm tên là ngõ Ba Dặm.

Người mất tích là một đứa bé trai ba tuổi, dựa theo thông tin báo án thì đứa bé này cũng mất tích khi đang chơi đùa trước cửa nhà.

Mặc dù những vụ án khác nhau, người bị hại khác nhau nhưng tác phong của công an thì hoàn toàn giống nhau.

Thi Liên Chu liếc nhìn hồ sơ, sắc mặt không hề lộ ra cảm xúc gì giống như hoàn toàn không để ý đến.

Nhưng trong mắt Khương Chi thì nặng nề. Mà tung tích của những đứa bé này thế nào cũng không cần nói nữa, chỉ cần xem địa chỉ mấy đứa nhỏ rải rác khắp nơi thế này cũng thấy được đám người vô lương tâm kia không chỉ mỗi một đường dây của bà Song.

Lúc này ngón tay của Thi Liên Chu đã ngừng lại ở một trang giấy, anh gõ nhè nhẹ lên đó.

Tạ Lâm tinh mắt, anh ấy đứng một bên, thất thanh nói: “Ôi, đứa bé thật sự rất xinh đẹp!”

Dứt lời, anh ấy lại vò đầu lầu bầu thêm một câu: “Nhìn rất quen!”

Khương Chi cũng nhìn theo, trong chốc lát, trên mặt cô dường như không còn chút m.á.u nào.

Đó là một ảnh chụp có màu sắc rực rỡ dán lên phía trên cùng bên trái của hồ sơ.

Một bé trai khoảng ba bốn tuổi, mặc áo đỏ, quần xanh rất sạch sẽ, đầu tóc đen, môi hồng răng trắng, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, thu hút nhất là cậu bé có một đôi mắt phượng.

Chỉ vừa liếc qua, Khương Chi dám chắc chắn đứa bé trai trên ảnh này chính là con của cô.

Cậu bé có làn da trắng, mắt phượng, môi trái ấu, một nửa giống cô, một nửa giống Thi Liên Chu, đó là sự kết hợp ưu điểm của hai người.

Nếu như nói Hổ Tử giống như Thi Liên Chu nhất thì cậu bé trong ảnh này mới là người có khí chất giống anh nhất.

Thi Liên Chu nhìn thẳng vào bức ảnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, ánh mắt rất tỉnh táo, nhìn như rất xa xăm mà lạnh lùng.

DTV

Khương Chi đoạt lấy hồ sơ trong tay Thi Liên Chu, cô siết chặt trong tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, thấp giọng thì thào: “Là Cẩu Tử, đúng là Cẩu Tử! Nhất định là Cẩu Tử!”