Tào Kiến còn chưa từ bỏ ý định, ông ta nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng: “Đồng chí Khương, cô cũng không thể nhúng tay vào công vụ.”
Lúc này, Thi Liên Chu nheo mắt nhìn ông ta, giọng điệu lạnh lùng: “Gom hết sổ ghi chép trong đồn của các người về đây cho tôi xem.”
Tào Kiến vẫn khúm núm đến bây giờ thì như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lập tức cương quyết kịch liệt: “Anh Thi, tuy anh có chống lưng lớn mạnh nhưng anh cũng không thể tùy ý nhúng tay vào chuyện trong đồn của chúng tôi.”
Thi Liên Chu không thèm để ý đến ông ta, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên tay ghế, cười như không cười nói: “Ồ?”
Trên trán Tào Kiến bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ông ta muốn mở miệng nói gì đó nhưng không mở nổi.
“Xùy!” Thi Liên Chu lạnh lùng khẽ cười một tiếng, anh đứng lên, sửa sang lại quần áo, dáng người cao lớn, mạnh mẽ toát ra hơi thở lạnh lùng, rất có tính uy hiếp, anh cũng không tiếp tục nói nhảm với ông ta nữa, mà quay người đi ra ngoài.
Tạ Lâm đi theo sát phía sau anh.
Tào Kiến nhìn theo bóng lưng Thi Liên Chu, lòng bàn tay đã ướt nhẹt mồ hôi, mồ hôi nhiều đến mức giống như sắp nhỏ giọt xuống, rốt cuộc ông ta đành cắn răng, nhắm mắt nói: “Chờ đã! Anh Thi, anh chờ một lát, tôi lập tức lấy hồ sơ lại cho anh xem.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả người ông ta giống như đã mệt lả.
Không phải ông ta không muốn kiên trì đến cùng mà là không dám.
Cậu năm nhà họ thi có tính tình thế nào chứ? Ông anh ta đã từng trộm nghe nhiều người nhắc đến, đây là một nhân vật mà không đạt được mục đích thì chắc chắn không bỏ qua, nói anh không từ thủ đoạn cũng quá khiêm nhường rồi.
Mấy người của nhà họ Thi đều lên chính trường nhưng cũng chỉ có một người bất kham, mặc kệ tất cả thế này.
Nếu hôm nay ông ta từ chối, chắc chắn ngay ngày mai người của thủ đô sẽ lập tức đến đây, mà còn là một đại đội hình cảnh, ai bảo cậu cả của nhà họ Thi nhận chức trưởng cục giám sát kiểm tra kỷ luật thủ đô, chỉ cần người kia hô một tiếng thì tất cả hồ sơ ghi chép trong đồn công an trấn Đại Danh này sẽ phải ngoan ngoãn công khai.
Đến khi đó thì…
Tào Kiến không nhịn được mà rùng mình, răng trong miệng cũng hơi run lên.
Ông ta cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười với bóng lưng của Thi Liên Chu, rồi vội vã chạy đến phòng làm việc.
Thi Liên Chu đút một tay vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc, đứng ở bậc thang của đồn công an, ung dung hút điếu thuốc, làn khói lượn lờ đã che khuất nét mặt anh, khiến người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.
Khương Chi ngước mắt nhìn anh, rồi rủ mắt xuống.
Vẻ mặt Lê Đăng Vân cũng thổn thức. Quả nhiên không hổ là người nhà họ Thi, làm việc nhanh chóng, quyết đoán, căn bản không hề cân nhắc đến cảm xúc và suy nghĩ của người ngoài, thích làm gì thì làm, trong thoáng chốc, trong lòng anh ta cũng cực kỳ hâm mộ người này.
Chẳng qua vì sao cậu năm nhà họ Thi phải ra tay giúp họ? Hay là nói vì sao anh phải giúp Khương Chi?
Lê Đăng Vân đâu phải người ngu, tất nhiên cũng nhìn ra được một số manh mối.
Ánh mắt Lê Đăng Vân nhìn qua nhìn lại giữa Khương Chi và Thi Liên Chu, anh ấy rất nghi ngờ.
Nếu nói Thi Liên Chu yêu thích Khương Chi thì anh ấy cảm thấy cũng không hẳn, Khương Chi có xinh đẹp nhưng cũng không phải xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nói một câu không dễ nghe thì người ở tầng lớp cao như Thi Liên Chu còn chưa nhìn thấy kiểu con gái nhà giàu, quyền quý thế gia sao? Làm sao lại nhìn trúng một người phụ nữ đã từng sinh con chứ?
Nhưng một người đàn ông và một người phụ nữ, còn có thể vì cái gì?
Lê Đăng Vân cũng không hiểu nổi.
Một lát sau, Tào Kiến cầm một quyển hồ sơ đi ra.
Ánh mắt ông ta lấp lóe, muốn nói mấy câu nhưng chỉ sợ giấu đầu lòi đuôi nên đành im lặng mà đưa hồ sơ qua cho Thi Liên Chu, cổ họng ông ta ngứa ngáy, phải ho khan vài tiếng: “Đều ở đây cả, anh xem!”
Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía một đám công an đang đứng không: “Dương Nghị, cậu dẫn người bắt kẻ tình nghi về quy án!”