Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 269




Anh ấy được xem như đã từng tiếp xúc với Khương Chi, ban đầu là ở bệnh viện, khi đó anh ấy cũng chỉ bất ngờ vì khả năng nấu nướng của cô, đồ ăn làm ra thơm ngon đến mức khiến người ta sắp nuốt luôn cả lưỡi, đây là một người đẹp rất phù hợp với hình tượng vợ tài mẹ hiền, thế nhưng hình ảnh hiện tại hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban đầu của Tạ Lâm về cô.

Thế này còn là một vị vợ tài mẹ hiền nữa không? Rõ ràng là một đóa hoa bá đạo giấu nghề.

Trong thoáng chốc, đột nhiên Tạ Lâm đã hiểu được vì sao Ngũ gia nhà mình lại phá lệ mà chú ý đến Khương Chi như thế.

Bên kia, Lê Đăng Vân cũng bị dọa cho nhảy dựng khỏi ghế.

Anh ta giật mình nhìn Khương Chi, còn chưa tin tưởng lắm nên phải dụi mắt nhìn lại.

Đây có còn là Khương Chi mà anh ta từng biết đến không?

Một người phụ nữ vừa thần bí vừa phức tạp như vậy giống như vĩnh viễn có một mặt mà người ta không thể tưởng tượng được.

Ánh mắt Lê Đăng Vân không tự chủ được mà liếc nhìn đến Tào Kiến, thấy dáng vẻ run rẩy của đối phương thì trong lòng cũng không kìm được mà cảm thấy vui sướng, hả hê, anh ta còn âm thầm mắng một tiếng: Tên xúi quẩy, đá trúng tấm sắt rồi chứ gì?

Còn về phần tên xúi quẩy Tào Kiến, giờ phút này, trên trán, trên lưng ông ta đều là mồ hôi, cả người run rẩy, hô hấp cũng dồn dập, ông ta có thể cảm nhận được suy nghĩ muốn g.i.ế.c người rất rõ ràng trên người đối phương.

Mặc dù đã biết cô sẽ không dám nổ s.ú.n.g ở đồn công an nhưng ông ta đã sống an nhàn, sung sướng nhiều năm nay, đã bao giờ bị người ta uy h.i.ế.p thế này.

Sau một phút, đũng quần Tào Kiến nóng hổi, đúng là ông ta đã bị dọa cho tè ra quần.

Khương Chi không thèm để ý, cô hơi khom người, gõ s.ú.n.g trong tay mình lên trán đã đầy mồ hôi lạnh của ông ta: “Không nói hả?”

Dứt lời, cô đột ngột chuẩn bị bóp cò.

Bằng!

Viên đạn đã bay xẹt qua gò má của Tào Kiến, ghim thẳng vào vách tường.

“A! Tôi nói, tôi nói!” Tào Kiến bịt đầu mình, mặt mày cũng không còn chút m.á.u nào, ông ta la hét thất thanh, tinh thần sụp đổ, kêu khóc um xùm: “Lý… Lý Sâm, chợ đen, ở chợ đen buôn người!”

Chợ đen buôn người.

Vừa nghe thấy lời này, sống lưng Khương Chi như không gượng dậy nổi.

Chợ đen buông người lại nơi nào?

Chợ đen buôn người không ngừng tràn lan khắp nơi, hầu hết những “người mất tích” bị đưa đến đó sẽ rơi vào con đường làm nô lệ, sẽ phải tham gia làm những việc dơ bẩn nhất, làm thỏa mãn dục vọng ti tiện của những kẻ nắm quyền.

Vả lại, khắp thế giới này, chợ đen buôn người có vô số đường dây, muốn tìm ra một người trong số này không khác gì mò kim đáy bể.

Trái tim Khương Chi đau nhức, tròng mắt đỏ lên, cả người run rẩy.

DTV

Con của cô.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, đôi mắt lạnh lùng dần dần ngưng tụ.

Chân dài của anh thả xuống, đứng dậy, đi đến cạnh Khương Chi, lấy s.ú.n.g trong tay cô ra, tiện tay bỏ hết đạn xuống, quăng s.ú.n.g đi, phủi bụi trên tay mình, không nhanh không chậm nói: “Làm sao ông biết Lý Sâm này ở chợ đen buôn người?”

Tất nhiên là anh đang hỏi Tào Kiến.

Tào Kiến mới vừa cảm thấy mình đã thoát khỏi một kiếp, vừa đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất, cái quần ướt nhẹt cũng tản ra mùi hôi khó chịu nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Thi Liên Chu tra hỏi.

Ông ta bị vặn hỏi mà không thể phản bác được, bờ môi run rẩy, lại là một câu hỏi khó trả lời.

Làm sao ông ta biết sao?

Ông ta giật mình, chợt hiểu ra câu trả lời trước hay sau chỉ khác nhau ở chỗ c.h.ế.t sớm hay c.h.ế.t muộn mà thôi.