Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 270




Sở dĩ Tào Kiến có ấn tượng với đứa bé Lý Sâm này là vì dáng vẻ bên ngoài của đứa nhỏ quá ưu tú, quả thật chính là đứa bé được tạo hóa thiên vị, với nghề buôn người này mà nói, hình dáng bên ngoài luôn là một tiêu chí quan trọng.

Mặc dù Lý Sâm rất đáng chú ý là vậy nhưng chỉ cần nhận được cái giá thỏa đáng thì ông ta vẫn có thể kiếm được mấy vạn đồng.

Một cái bánh vàng thần tài như vậy, ông ta sẽ quên mất sao?

Ông ta nhớ rõ người đưa ảnh chụp của Lý Sâm lên bàn mình chính là Lưu Tiểu Cường.

Nghĩ như vậy, Tào Kiến đã hốt hoảng nói: “Đúng rồi… Là Lưu Tiểu Cường! Chính ông ta bán Lý Sâm vào chợ đen, ông ta ỷ vào có mối quan hệ tốt với tôi, thường ngày cũng huênh hoang ngan tàn, sau này bị tôi phát hiện còn dám uy h.i.ế.p tôi, tôi nói thật!”

Tào Kiến nói, trong lòng cũng khoan khoái một trận.

Đúng vậy, chỉ cần đẩy một con cừu ra thế tội là được rồi.

Mà vừa nhắc đến Lưu Tiểu Cường, lúc này Khương Chi mới nhớ đến từ lúc cô bước ra đây từ trong kia cũng chưa nhìn thấy kẻ này.

Đột nhiên, Lê Đăng Vân trừng mắt hỏi: “Lưu Tiểu Cường đâu?”

Anh ấy đã quyết định không bỏ qua tên đã nổ s.ú.n.g về phía mình, lúc trước còn bận suy nghĩ phải xử lý tên kia thế nào nên mới không chú ý đến nhưng thoáng một cái thì không thấy ông ta đâu nữa.

Tào Kiến đưa tay sờ lên cái trán đã đổ mồ hôi ròng ròng, nói: “Cô yên tâm, đừng vội! Lưu Tiểu Cường sắp trở về rồi!”

Lúc đang nói chuyện, ánh mắt ông ta còn cẩn thận liếc nhìn Khương Chi, người phụ nữ không theo lẽ thường này quá đáng sợ!

Thi Liên Chu liếc mắt, giọng nói u ám: “Ông chắc chắn ông ta còn trở về sao?”

Tào Kiến giật mình nhưng vẫn nói rất chắc chắn: “Đó là đương nhiên! Chẳng lẽ ông ta còn có thể bỏ chạy…”

Lời còn chưa dứt, giống như Tào Kiến chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trắng bệch, ánh mắt cũng hoảng hốt.

Nếu Lưu Tiểu Cường chỉ vì suýt nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lê Đăng Vân thì nhiều lắm cũng chỉ ngồi tù một thời gian ngắn mà thôi, có ông ta vận hành thì thời gian ngồi tù sẽ được rút ngắn lại, sau khi ra tù, Lưu Tiểu Cường vẫn có thể tiếp tục làm cấp dưới của ông ta mà không phải bỏ chạy.

Nhưng nếu những việc bọn họ làm sau lưng kia bị bại lộ thì sao?

Đừng nói là Lưu Tiểu Cường mà cho dù là ông ta cũng không thoát khỏi kết quả chịu tử hình.

Lưu Tiểu Cường vẫn một mực giấu diếm vụ án Tôn Kiều Kiều với một đoàn người của Khương Chi có phải chính vì một lần chạy trốn này không? Tào Kiến còn để ông ta đi lấy tiền, cứ như vậy chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho Lưu Tiểu Cường bỏ chạy?

Tào Kiến hít vào một hơi khí lạnh.

Cả người ông ta run rẩy, giống như vừa bị một chậu nước lạnh giội từ trên đầu xuống, lập tức khiến ông ta tỉnh táo lại.

Bỗng nhiên Tào Kiến đứng bật dậy từ trên nền nhà, cũng mặc kệ đũng quần còn đang nhỏ nước của mình, ông ta khàn giọng gào lên: “Không được! Không thể để ông ta chạy thoát!”

Lúc này cảm xúc của Khương Chi cũng bình tĩnh lại rồi, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ từ chuyện đám người bà Song ra tay bắt cóc người, buôn bán hàng “cao cấp” này tất nhiên đều nhờ có Lưu Tiểu Cường che chở cho.

Cho dù thế nào Lưu Tiểu Cường cũng không thể chạy, rất có thể ông ta là người duy nhất biết được tung tích của Cẩu Tử.

Ánh mắt Khương Chi lạnh như băng, nói: “Lưu Tiểu Cường đi đâu?”

Tào Kiến vội nói: “Nhà tôi!”

“Dẫn đường.”

Thi Liên Chu nhìn thấy gương mặt đã trắng như giấy của Khương Chi thì nhíu mày, đầu lưỡi chạm vào mặt sau của răng, chợt cảm thấy rất khô.

Anh kéo Khương Chi muốn đi ra ngoài, môi mỏng mím chặt, sau đó nói: “Tạ Lâm, dẫn người đến đó tìm. Tào Kiến, đưa thẻ của ông ra, tạm dừng thông hành toàn bộ đường ra khỏi trấn Đại Danh.”

“Vâng!” Tạ Lâm lên tiếng, nhận lấy thẻ từ tay Tào Kiến, rồi vội vàng quay người rời đi.