Mặc dù người như Thi Liên Chu khiến người ta nhìn không thấu, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là người nói một không nói hai, nếu như anh đã đồng ý sẽ giúp cô tìm Cẩu Tử, vậy thì chắc chắn sẽ không thất hứa, nếu bây giờ cô nhắc đến thân thế của đứa trẻ, sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn mà thôi.
Bây giờ cô vẫn không có khả năng chịu được cơn thịnh nộ dữ dội của Thi Liên Chu.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được đứa trẻ, mà không phải khiến trong lòng Thi Liên Chu cảm thấy rối bời.
Khương Chi cụp mắt xuống, tâm trạng có chút sầu lo.
Lúc này, một giọng nói rụt rè lo sợ vang lên: “Chị……chị Khương?”
Khương Chi ngước mắt lên nhìn, là Trương Anh Tử.
Lần đi này của Dương Nghị đưa về rất nhiều người, không chỉ có bà Song, còn có cả nhà Lưu Tố Phân và Vương Ngọc Mẫn, ngay cả mấy chị em Trương Miêu Tử và hai chị em Trương Thông, Trương Thuận lần trước may mắn tránh thoát tù tội cũng bị bắt giữ, giờ phút này, trên mặt mấy kẻ đó đều tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà Song không ngừng run rẩy, như hiểu ra điều gì đó.
Thân hình mập mạp của Lưu Tố Phân vùng vẫy, chửi đổng lên: “Buông ra! Nhanh thả bà đây ra ngay! Hôm qua đã thả chúng tôi ra rồi, hôm nay lại đến bắt chúng tôi, mấy người có phải bị điên rồi không? Đợi anh cả tôi đến, sẽ không tha cho mấy người đâu!”
Dương Nghị đẩy mạnh cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Nhốt cô ta vào, tiến hành tra hỏi thêm lần nữa.”
Mấy người cảnh sát kia nóng lòng muốn lấy công chuộc tội, nhanh chóng dẫn theo nhóm người kia đi vào trong phòng.
Tào Kiến chỉ đứng nhìn, không nói gì, cũng không ngăn cản.
DTV
Ánh mắt của Khương Chi tràn đầy sự lạnh nhạt, liếc nhìn về phía vẻ mặt tuyệt vọng và thống khổ của Trương Anh Tử, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của Trương Miêu Tử cùng với Vương Ngọc Mẫn đang không ngừng khóc lóc.
Đời người nhiều thăng trầm.
Trong khoảnh khắc này, số phận của bọn họ có lẽ đã rẽ sang một con đường khác rồi.
Trong tiểu thuyết, trấn Đại Danh chưa bao giờ lộ ra sự đen tối trong đó, bà Song cũng không hề bị bắt lại, cuộc sống của nhà họ Trương rất suôn sẻ, phía sau bởi vì con đường sự nghiệp của Trương Anh Tử phát triển mà từ đó về sau bọn họ được sống cuộc sống bình yên và giàu có.
Đời này, bọn họ còn có thể có được cuộc sống như vậy sao?
Phía sau người nhà họ Trương, còn đi theo một đôi vợ chồng đang đỡ lấy nhau, trên người bọn họ mặc chiếc áo bông có chút bẩn thỉu, khuôn mặt gầy gò ốm yếu, nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trông dáng vẻ như thể đã phải chịu nhiều tra tấn.
Khương Chi mím môi, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với bọn họ.
Cô biết đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của Tôn Kiều Kiều, Tôn Binh và Vương Vũ Điệp.
Họ đều là công nhân của nhà máy chế biến thịt, mặc dù cuộc sống không giàu có, nhưng cũng không đến mức phải thiếu ăn thiếu uống, sao có thể có dáng vẻ trông như vậy chứ? Từ đó có thể thấy, sự mất tích của Tôn Kiều Kiều đã tạo thành đả kích nặng nề về mặt tinh thần như thế nào cho hai vợ chồng họ.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách giọng nói của người nhà họ Trương.
Khương Chi quay đầu nhìn về phía ánh hoàng hôn bên ngoài cửa, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đeo găng tay vào, cất giọng nói lạnh lùng và trầm thấp: “Đi thôi, tôi đưa cô trở về.”
Khương Chi hơi giật mình, hiện tại tình hình hỗn loạn như vậy, sao cô có thể quay về được chứ? Hơn nữa, không phải tất cả con đường rời khỏi thị trấn Đại Danh đều đã bị chặn hết rồi sao? Hơn nữa cô muốn đích thân hỏi Lưu Tiểu Cường về tung tích của Cẩu Tử.
Giọng điệu của Thi Liên Chu có chút không kiên nhẫn nói: “Cô còn có sức sao?”
Khương Chi không nói lên lời.