Hai chân Tào Kiến đã mềm nhũn, ông ta ngã xuống đất, cả người không còn sức lực, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
Trong lòng ông ta biết rõ, một khi Lưu Tiểu Cường bị bắt trở lại đây tất nhiên sẽ rơi vào tình trạng cá c.h.ế.t rách lưới với bọn họ, không thể giữ nỗi bí mật của trấn Đại Danh nữa rồi. Nhưng nếu không tìm được Lưu Tiểu Cường, đợi sau khi bí mật này bị bại lộ thì ông ta phải nhận hết tất cả những tội ác đen tối mà lúc trước bọn họ đã làm ra.
Cho dù xảy ra điều nào trong hai giả thiết trên thì đều đi đến kết quả chính là đưa ông ta lên giàn hỏa thiêu, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể cam chịu.
Khương Chi ngước mắt nhìn Thi Liên Chu, cánh môi mấp máy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Thi Liên Chu lạnh lùng “ừ” một tiếng, có thể nhìn thấy cảm xúc không vui trong đôi mắt hẹp dài kia.
Khương Chi ngồi dựa vào ghế, trong tay vẫn còn ôm chặt hồ sơ, chỉ sợ vừa thả tay ra thì không thấy đâu nữa.
Tóc cô lộn xộn, gương mặt trắng bệch cũng đỏ lên rất bất thường, môi anh đào khô khốc rất xơ xác, dáng vẻ như người bệnh nguy kịch. Thật ra nội tâm cô bị dày vò đau đớn còn hơn cái đau ngoài da thịt gấp vạn lần.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến Cẩu Tử rơi vào tình trạng thế này. Mấy chữ “chợ đen buôn người” này như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào n.g.ự.c cô, chỉ cần hơi chạm vào cũng vô cùng đau.
Mấy đứa bé của cô, vậy mà không có đứa nào từng được sống tốt đẹp cả.
Có lẽ dần dần hòa hợp với thế giới này rồi nên cô đã đồng cảm với mấy đứa bé, bốn đứa bé giống như thật sự là con của cô, con do cô sinh ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, tròng mắt của Khương Chi đã đỏ bừng, cô cắn chặt môi, không kìm được phải đưa tay che mặt lại, bờ vai gầy yếu cũng bắt đầu run lên.
Cô không sợ mình bị thương.
Cho dù trúng đạn cô cũng không sợ.
Nhưng cô rất sợ nếu không tìm thấy Cẩu Tử, giống như trong nguyên tác kia, cho đến cuối truyện cũng không tìm thấy đứa nhỏ kia.
Thi Liên Chu đứng cách đó không xa, anh nhìn dáng vẻ của Khương Chi, trong mắt không khỏi lóe lên cảm xúc khó hiểu, ở n.g.ự.c cũng khó chịu, cảm xúc này quá lạ lẫm, giống như đang tích tục một trận lửa giận nhưng không tìm được chỗ phát tiết.
Anh mím môi, trong đôi mắt hẹp dài kia vô cùng lạnh giá: “Đừng khóc! Rất xấu!”
Khương Chi không để ý đến anh, đầu cô vẫn chôn vào lòng bàn tay mình.
Thi Liên Chu hít sâu một hơi, vẻ mặt như đang cố kìm chế bực bội, giọng nói không có cảm xúc gì lại giống như đang dỗ dành: “Đừng khóc! Tôi tìm người về cho cô.”
Dứt lời, anh thu lại biểu cảm trên mặt, lông mi dài rủ xuống ngăn chặn suy nghĩ hiện lên trong mắt mình. Thi Liên Chu cười lạnh trong lòng, anh sợ anh điên rồi.
Quả nhiên Khương Chi rất phiền phức.
Khương Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp đỏ lên, giống như vừa bị nước tẩy rửa vậy.
Cô hoàn toàn ngơ ngẩn.
Giọng nói của Thi Liên Chu rõ ràng không hề có chút dịu dàng nào, nhưng lại giống như ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt nào đó, thần kỳ xoa dịu cảm xúc bối rối và đau buồn trong lòng cô, không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy tin tưởng lời anh nói.
Giây phút này, cô đột nhiên có một loại xúc động muốn kể hết sự thật về thân thế bọn trẻ cho anh nghe.
Không phải bởi vì biết ơn, cũng không phải bởi vì tình yêu, cũng không phải bởi vì sự tin tưởng này, chỉ là vì hành động không hề có lý do vô tư giúp đỡ cô của anh, trong hoàn cảnh anh không biết thân phận của Cẩu Tử nhưng anh lại sẵn sàng đứng ra giúp cô, giống như một người cha thực sự vậy.
Ý nghĩ này giống như nước sôi rơi vào trong chảo dầu, sôi sục dữ dội trong lòng cô.
Cô khẽ mấp máy môi, vừa muốn nói gì thì Dương Nghị cùng một nhóm cảnh sát đã áp giải cả một đoàn người vào đồn cảnh sát, đem tất cả sự can đảm mà cô vừa chuẩn bị đủ chặn đứng lại.
Cô chợt cảm thấy chán nản, lại có chút nghĩ mà sợ.