Lúc này Khương Quế Hoa đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta không có cơ hội cũng tuyệt đối không thể để Khương Chi có cơ hội được.
Thi Liên Chu không để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Khương Chi.
Khương Quế Hoa vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói: “Đồng chí, Khương Chi Tử thực sự không phải là một người phụ nữ tốt, anh chỉ cần tùy tiện tìm một người hỏi thăm là biết!”
“Cút đi!” Vốn dĩ Thi Liên Chu không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc, lời nói thoát ra từ đôi môi mỏng lạnh lùng như băng tia cũng không hay ho gì.
Khuôn mặt góc cạnh và lạnh lùng của anh phủ đầy sương giá, trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo của một cơn bão sắp đến gần.
Khương Quế Hoa giật mình lùi lại mấy bước, nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Thi Liên Chu thì trong lòng cô ta làm sao còn có chút suy nghĩ quyến rũ gì chứ? Cô ta nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi lao ra khỏi cửa, không dám ở lâu hơn một giây nào nữa.
Khương Chi nhìn bóng lưng của cô ta, ngón tay khẽ nắm chặt, xương ngón tay đều có chút trắng bệch.
Cô biết, những lời nói vừa rồi của KHương Quế Hoa đã khiến Thi Liên Chu xuất hiện sự nghi ngờ về cô.
Chuyện bốn năm về trước.
Trong tiểu thuyết đã từng kể rằng, Thi Liên Chu cực kỳ phẫn nộ và căm ghét sự việc lần đó, sở dĩ sau chuyện đó không điều tra một là bởi vì cảm thấy ghê tởm, hai là lúc ấy vẫn còn trẻ, còn chưa nghĩ đến việc dùng cách ‘giết người’ để giải quyết vấn đề.
Trong lòng anh biết rất rõ, một khi tìm được người phụ nữ kia, không nhắc gì đến nguyên nhân hay quá trình, kết quả cuối cùng chỉ có hai cách.
Một là cưới cô gái kia.
Thứ hai là lặng yên che lại miệng cô gái kia và cả gia đình cô gái đó, bằng cách dùng tiền để đền bù.
Trùng hợp, anh lại không muốn hai kết quả như vậy.
10 năm sau, Thi Liên Chu tìm lại con của mình, thù mới hận cũ thay nhau kéo đến, tất nhiên không muốn để cho Khương Chi Tử được sống tốt.
Sắc mặt của Thi Liên Chu cực kỳ âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ kia dường như bị bao phủ bởi một lớp băng, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi em, cùng tôi đi vào.”
Nói xong, anh ấy đứng dậy bước vào phòng trước.
Khương Chi cố nén sự sợ hãi nảy lên trong lòng, hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đi theo đằng sau.
Cửa phòng đóng lại, chặn lại mọi âm thanh bên ngoài.
Thi Liên Chu đứng ở đó, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Chi, khiến người ta không thể đoán được anh ấy đang suy nghĩ cái gì.
Khương Chi cũng không phải người dễ bị bắt nạt, hơn nữa, tính theo tuổi ở kiếp trước thì cô còn lớn hơn cả Thi Liên Chu, bị một ‘sói nhỏ’ nhìn chăm chú như vậy, bất kể thế nào cô cũng phải tạo khí thế cho bản thân.
Nghĩ như vậy, cô liền đi đến ngồi xuống mép giường, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, tỏa ra một vòng cung nguy hiểm.
Giọng nói của anh ấy trầm thấp mà lạnh lùng, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe thấy sự chán ghét toát ra từ trong đó: “Bốn năm trước, là em.”
Chỉ cần nhắc đến chuyện quá khứ đáng xấu hổ đó thì anh lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Trước đây, anh cố tình phớt lờ chuyện xảy ra 4 năm trước, nhưng sau khi nghe được lời nói của người phụ nữ xấu xí kia thì ký ức này lập tức bị đánh thức.
Chưa kết hôn đã mang thai, còn có một đứa con 4 tuổi có đôi mắt phượng giống hệt anh, tất cả những điều đó nói cho anh một sự thật rằng: Người phụ nữ trước mắt này, chính là người phụ nữ can đảm không sợ chết, làm ra chuyện ghê tởm đó với anh vào bốn năm trước!
Hơn nữa, có lẽ cô còn đã sinh con cho anh.
Con ngươi của Thi Liên Chu đỏ ngầu, hai hàng lông mày giống như lưỡi đao, tản ra sự lạnh lẽo khiến người ta giật thót tim.
Khương Chi mím môi, nhìn vào ánh mắt gần như lạnh băng của Thi Liên Chu thì trong lòng gợn sóng giống như biển cả.
Nhưng mà, chuyện này cuối cùng cũng phải xảy ra.
Thi Liên Chu cũng không phải người dễ bị lừa, nếu như anh đã hỏi vấn đề như vậy thì trong lòng cũng đã chắc chắn chuyện này, mặc dù bây giờ cô có phản bác hay phủ nhận thì đợi sau khi quay trở lại huyện Thấm, anh cũng có thể sai người đi điều tra.
Cô cũng không đấu tranh vô nghĩa, bởi vì làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ theo một góc độ khác, cô cũng cần sự giúp đỡ của Thi Liên Chu để tìm được Cẩu Tử, sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, anh nhất định sẽ càng thêm để ý chuyện này.
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.