Thi Liên Chu đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo của cô.
“Đúng vậy, bốn năm trước là tôi.”
Những lời này đã tác động sâu vào Thi Liên Chu chưa từng có.
Eo thon đang ở trước mắt, cô gái yểu điệu môi đỏ da trắng, cũng dần dần khớp với thân ảnh bốn năm trước.
Anh bước nhanh lên phía trước, tóm lấy Khương Chi, bàn tay to với khớp xương thon dài khóa chặt cổ tay cô, trong ánh mắt có sự cố chấp điên cuồng và tức giận, giọng nói lạnh lùng: “Cô đã nhận ra tôi từ lần đầu tiên gặp mặt.”
Khương Chi không có giãy dụa, ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt đen của anh phản chiếu gương mặt cô, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mím chặt lại, giống như không hiểu cảm xúc của người đối diện.
Cô bình tĩnh nhìn Thi Liên Chu, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Chuyện xảy ra ở trước mắt, không hiểu sao cô lại rất bình tĩnh.
Sự lạnh lẽo và điên cuồng ở đáy mắt Thi Liên Chu càng sâu hơn, anh dứt khoát nhắm mắt lại.
Giọng nói của anh lộ ra sự hung ác nham hiểm: “Giỏi lắm, cô thật sự rất giỏi.”
Trong khoảng thời gian này, cô thấy sự hứng thú của anh đối với cô ngày càng tăng, nhưng lại chưa từng đề cập đến chuyện năm đó, là muốn đùa giỡn anh trong lòng bàn tay sao?
Xùy, Thi Liên Chu anh thế mà cũng có ngày nhìn lầm người.
Anh luôn luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng giờ khắc này, gân xanh trên cổ nổi lên thể hiện rằng anh đang rất tức giận.
Anh đứng ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc sau, xoay người bước ra ngoài phòng.
Đi được hai bước, anh đột nhiên quay lại, đá lăn chậu nước lau người tối hôm qua, bọt nước văng khắp nơi, mảnh vỡ của chậu hồng bay ra, bay đến bên chân Khương Chi.
Hai mắt Thi Liên Chu đỏ tươi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chân dài sải bước, rời đi.
Khương Chi nhìn qua cánh cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của anh dần dần bị màn mưa bao phủ, rồi biến mất không thấy.
Nước mưa đang rơi tí tách lại trở nên dồn dập hơn, mưa to như trút nước, trên bầu trời giống như bị xé ra một cái lỗ lớn khiến nước chảy ào ào xuống không dứt.
Thời tiết như vậy, giống như tâm trạng của Khương Chi.
Ngực cô giống như bị cái gì lấp kín, hô hấp không thuận, tuy là đã dùng hết khả năng tự chủ của mình, nhưng giây tiếp theo, cô vẫn đuổi theo, đúng là một kịch bản Quỳnh Giao phiền chán!
Đường núi bị nước mưa cọ rửa, đất mềm xốp, thời tiết như này mà ra khỏi cửa, là anh chê mạng mình quá lớn hay sao.
Cô biết tin tức thình lình xuất hiện này sẽ tạo thành tác động rất lớn đối với Thi Liên Chu, nhưng sự thật chính là như thế.
Vốn dĩ cô muốn che giấu tin tức này, chờ tìm được con về rồi nhắc lại, hoặc là không nói, để cho thân thế của mấy đứa con hoàn toàn trở thành bí mật, nhưng kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp biến hóa, ngày mai và ngoài ý muốn sẽ không biết cái nào xảy đến trước.
Khương Chi cầm dù, mưa to che mất tầm mắt của cô, gần như không thấy rõ con đường phía trước, đất lầy lội, đi lại rất gian nan.
“Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh ở đâu?!”
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, rũ mắt nhìn dấu chân trên mặt đất.
Một đường đuổi theo dấu chân, không phải là hướng ra ngoài thôn, mà là ở trong thôn.
Thôn Diêu Gia không lớn, Khương Chi đi ra ngoài không bao lâu, một người phụ nữ đang làm việc ở dưới mái hiên nói với cô: “Em gái, trời mưa lớn như vậy, mau tới đây trú mưa đi!”
Khương Chi đến gần, hỏi: “Chị gái, chị có nhìn thấy một người đàn ông đi qua đây không?”
Người phụ nữ sửng sốt, theo bản năng gật đầu nói: “Có gặp, còn hỏi tôi cửa hàng trong thôn ở đâu”.
Môi đỏ Khương Chi hơi mím, nói một tiếng cảm ơn, theo đường mà người phụ nữ chỉ mà bước vào cửa hàng bán quà vặt duy nhất trong thôn.
Rất nhanh, cô đã thấy được người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên của cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Nước từ trên người anh nhỏ xuống, tóc đen ướt đẫm rũ ở trên trán, hơi hơi che khuất con ngươi hẹp dài.
DTV
Trong tay anh là một lọ rượu trắng chất lượng thấp không có nhãn dán, ngửa đầu rót ừng ực vào trong miệng, rượu trong suốt chảy dọc xuống theo khóe miệng của anh, chảy qua hầu kết, anh cũng không thèm để ý, dùng mu bàn tay tùy tiện lau đi, cả người lộ ra khí chất tối tăm tuyệt vọng.