Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Về Thiên Sơn

Chương 1: Thiên Sơn




Chương 1: Thiên Sơn

Vũ Trụ vô tận, hàng ngàn ngân hà đều đang chứa sự sống và vòng luân hồi riêng của mình ở bên trong, một cái ngân hà nhỏ bên ngoài rìa của màn đêm vĩnh cửu, trong ngân hà đó tồn tại một thế giới gọi là Vân Kỳ giới.

Vân Kỳ giới được chia làm năm phần.

Phía bắc hắc khí tràn lan âm u đáng sợ, nhưng lại có vô số tông môn và cung điện trải dài khắp nơi đây, nhân tộc tu luyện hắc ám là kẻ đứng đầu phương bắc, ma tộc suy yếu chỉ có thể là tộc phụ thuộc và hắc nhân tộc, nơi này gọi là Bắc Vực Ma Biên.

Phía nam dương khí cực thịnh có một vương triều thống lĩnh nơi đây đã mấy vạn năm, gọi là Nam Vực Vương Triều.

Phía tây khí hậu ôn hòa, người nơi đây lấy kiếm lập đạo dẫn đầu là Đoạn Phi tông và Phần Hỏa Kiếm tông, gọi là Tây Vực Kiếm Tu.

Phía đông quanh năm băng tuyết bao phủ, thường có rất nhiều tu sĩ của khắp các vực tới rèn luyện, Thiên Minh tông và Phổ Kiếm cung là hai thế lực lớn ngự trị ở Đông Vực này.

Một quái vật to lớn quyết định địa vị của Tứ Vực còn lại chính là Trung Vực, nó nằm ở trung tâm nên có toàn bộ đặc tính khí hậu mà Tứ Vực sở hữu, Thiên Vân tông nắm quyền sinh tử.

Một khu rừng tre ở đại lục Tây Vực, có một ngôi làng nhỏ sinh sống, một ngôi nhà trong đó liên tục có tiếng thúc giục của bà đỡ.

"Oa! Oa!"

"Công tử là một tiểu hài đồng."

Một thiếu phụ chạy ra vui vẻ nói với một người trung niên đội mũ rộng vành đang ngồi chờ bên ngoài.

Trung niên trên môi nở ra một nụ cười có chút vui sướng, nhưng từ bên trong băng khí bắt đầu tản ra, làm cho khuôn viên hai dặm đều lạnh lẽo như mùa đông.

"Không hay rồi, đứa bé đang tản ra cái gì rất lạ ah!"

Một thiếu phụ bên trong thất thanh kêu lên, âm thanh sau đó cũng im bặt lại, trung niên lập tức xông vào thấy bà đỡ ôm đứa bé đã bị băng phong.



Trung niên pháp lực vận chuyển áp chế băng khí từ người của đứa bé truyền ra, hắn ôm đứa bé lại bên người thiếu phụ nằm trên giượng nhẹ giọng nói:

"Nàng đã chịu khổ rồi."

Thiếu phụ xinh đẹp tuyệt mỹ lắc đầu mỉm cười:

"Chỉ cần con ta bình an thì chịu khổ thêm nữa thì có là gì chứ?"

Thiếu phụ nhìn ra cửa sổ thở dài nói:

"Tên của con hãy đặt nó là Trần Lục, sau này lớn lên nhất định phải nghe lời cha đấy."

Trung niên mũ rộng vành cau mày nói:

"Nàng là mẹ của Trần Lục, nó cũng phải nghe lời của nàng chứ."

Thiếu phụ lắc đầu nở ra một nụ cười có chút chua sót không cam lòng nói:

"Bọn họ sắp tới đây rồi, ta phải bảo vệ mạng của hai người, nên sẽ theo họ trở về."

Trung niên mũ rộng vành trầm mặt nói:

"Không, nếu đi thì ta và con sẽ đi cùng nàng."

Thiếu phụ mỉm cười sờ lên mặt trung niên nói:

"Họ phát hiện ra huynh và con thì sẽ trực tiếp g·iết c·hết, không cần vì ta mà hi sinh mạng sống vô ích, ở lại chăm sóc con, sau này nếu có thể thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại."



Trung niên chưa kịp nói thì thiếu phụ đã ném đứa bé vào trong lòng của hắn, sau đó một chưởng đập hắn bay vào không gian.

Nàng chậm chậm đứng dậy thay y phục mặc dù trạng thái cơ thể đang rất mệt mỏi, trung niên b·ị đ·ánh tới một ngọn núi rất xa, hắn có chút ngây ngốc không kịp phản xạ.

Rừng tre không lâu sau xuất hiện một gợn sóng vô hình, hai bóng người đột nhiên hiện hình từ trong gợn sóng, cao cao tại thượng nhìn xuống rừng tre.

Một kẻ trong đó nửa khuôn mặt trái là khô lâu, nửa mặt phải là người cười nói:

"Trốn cũng rất kỹ đấy, bọn ta phải truy quét tới tận đây mới có thể phát hiện được ngươi đấy."

Thiếu phụ từ trong nhà trúc bước ra nhìn lên không trung, nàng ánh mắt không chút cảm xúc nói:

"Xem ra hắn không quản được nơi đó nhỉ?"

Tên ba đầu sáu tay bên cạnh cười nói:

"Hắn đã đi tong rồi, giờ là kẻ khác nắm đại quyền."

Nàng nghe xong đôi lông mày cau lại thật sâu hỏi:

"Kẻ đó là ai chứ?"

Kẻ ba đầu sáu tay lắc lắc đầu nói:

"Về đó nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Thiếu phụ chỉ nhẹ gật đầu, nàng từng bước đạp lên không trung cùng với hai kẻ vừa tới biến mất ở đó.



"Không!"

Một bàn tay khổng lồ từ phía xa chộp tới nhưng không kịp, trung niên đội mũ rộng vành tay ôm đứa bé đang khóc có chút tuyệt vọng.

Phu thê kết tóc 20 năm của hắn đã rời đi, cuộc sống này lại thiếu đi một khoảng trống trong tim hắn.

"Trần Lục, ngươi sau này nhất định phải mang mẫu thân về."

Trung niên nhìn đứa bé trong lòng trầm giọng nói, hắn mặc kệ đứa bé có nghe được hay hiểu được không, chỉ hướng về một nơi khác mà bay đi, theo bóng lưng ấy có chút nặng trĩu.

Một bóng đen ngồi ở dưới đám tre nhìn được toàn bộ cảnh này thì mỉm cười rời đi.

Cách đó không xa cũng có một cái bóng khác nhìn chằm chằm vào sự việc, hắn cũng từ từ rời khỏi khu rừng trúc.

Mọi chuyện ở đây phát sinh chỉ trong thời gian hai chén trà mà thôi, từ lúc đứa bé được sinh tới lúc thiếu phụ biến mất, chỉ diễn ra ngắn gọn và thuận lợi.

Trung niên mũ rộng vành không biết đã bay được bao lâu trong bầu trời này, hắn cuối cùng dừng ở một chân núi rộng lớn ngàn dặm.

Từng bước đi lên ngọn nói, hắn sau một lúc lâu đã tới được một nơi đẹp như tiên cảnh, có mấy hòn đảo lơ lửng trên trời, thác nước từ trên cao ào ạt trút xuống, muôn thú chạy nhảy khắp nơi, nhà cửa cũng là trải dài, có một tòa cung điện biển hiệu để Trần Gia.

Trung niên đội mũ rộng vành bước tới cung điện Trần gia mở công bước vào trong, mọi người đang trò chuyện trong cung điện đều yên lặng nhìn người trung niên.

"Ngươi... ngươi cuối cùng đã chịu về Thiên Sơn rồi sao?"

Người tên Trần Quân ngồi ở chủ vị đứng lên kích động nói, trung niên nhẹ gật đầu nói:

"Ta trở về là để tìm một nơi tốt dạy dỗ Trần Lục."

Mọi người nhìn lại thì thấy một đứa bé da trắng nỏn dễ thương nằm gọn trong tay trung niên.

"Con của ngươi và nàng?"

Một lão già cau mày có chút nhận ra hỏi, trung niên chỉ trầm mặt bước tới phía căn phòng sâu nhất trong cung điện.