Chương 2: Thiên Sơn sụp đổ.
7 năm sau, Trần Lục đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, hắn cùng với mấy đứa trẻ khác của Trần gia chơi đùa rất vui vẻ.
"Phụ thân, ta vừa mới đánh bại Trần An đó."
Trần Lục chạy về nhà khoe chiến tích của mình với trung niên mũ rộng vành, trung niên mũ rộng vành hừ lạnh nói:
"Lý do gì ngươi và Trần An đánh nhau?"
Trần Lục vỗ vỗ ngực nói:
"Hắn nói một lời không hợp với ý ta, thì ta lao vào đánh hắn."
Trung niên mũ rộng vành búng trán Trần Lục nói:
"Ai dạy ngươi ngang ngược như vậy?"
Trần Lục ôm trán nước mắt có chút muốn chảy ra nói:
"Quân thúc thúc dạy ta như vậy, thúc ấy kể lúc nhỏ phụ thân là một người phong hoa tuyệt đại, nói một lời không hợp liền đánh đối phương."
Trung niên mũ rộng vành khóe môi giật giật nói:
"Hắn lại dám dạy con như vậy?"
Trần Lục gật gật đầu hất cằm muốn xuyên thủng trời nói:
"Ta muốn được giống phụ thân, phong hoa tuyệt đại, một lời không hợp liền đánh đối phương, ta cũng sẽ tự mình sáng tạo một đại đạo của riêng mình."
Trung niên mũ rộng vành ánh mắt lóe lên một vệt sáng hỏi:
"Ngươi thật sự muốn tìm đại đạo của bản thân?"
Trần Lục gật đầu vô cùng cao ngạo, cằm như muốn đâm thủng cửu thiên, trung niên mũ rộng vành cười to một tiếng rất hài lòng.
Năm Trần Lục 13 tuổi, hắn được đồng tộc dẫn vào trong rừng săn g·iết yêu thú để lấy làm luyện tập.
Một con hổ màu đỏ từ trong bụi vồ ra đánh bay mấy vị đồng tộc, nó hung mãnh khó thuần vừa đạt được tu vi Nhập Kỳ trung giai.
Trần Lục thì tỏ vẻ hứng thú nét mặt ngông cuồng không sợ trời cao, kiếm trong tay uốn lượn chém tới.
Sau mấy canh giờ giao đấu, Trần Lục đã bị nó dùng móng vuốt đè ở trên đất, hắn bất đắc dĩ đâm một kiếm vào trong mắt nó, huyết hổ gào lên đau đớn lui về sau.
Huyết hổ nhìn Trần Lục bằng ánh mắt hận thù rồi chạy vào trong rừng sâu, Trần Lục đâm vào mắt nó làm gì có thời gian quay lại coi như thế nào, đã nhanh chóng chạy khỏi khu rừng.
Trần Lục chạy được ra ngoài bìa rừng thì ngã xuống trên một con suối, hắn được đồng tộc tìm thấy và đem về Thiên Sơn.
Năm 16 tuổi hắn đang ngồi đọc sách tìm hiểu cảnh giới Nhất Kỳ, thì bên ngoài có tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Pháp lực, pháp bảo bay đầy trời, vô số cao thủ từ trong Thiên Sơn vọt ra bên ngoài, Trần Lục muốn ra xem nhưng bị phụ thân ngăn cản.
Trung niên mũ rộng vành híp mắt nhìn ở phía ngoài Thiên Sơn, ở đó có đến mấy ngàn tu sĩ áo đỏ đang đứng ở hư không.
Hắn tiện tay vung lên một đạo cự chưởng muốn quét c·hết một đám tu sĩ kia.
Từ hư không lại xuất hiện hai đạo chưởng ấn khác ngăn một đòn của trung niên đội mũ rộng vành.
"Huyết Quỷ cung, tới đây thật là đúng thời điểm."
Trần Quân từ trong cung điện vọt ra khí thế ngút trời khuấy đảo càn khôn, một đạo trường thương đánh tới giao thủ với một vị cường giả.
Cùng lúc đó trung niên mũ rộng vành cũng bay lên giao thủ với hai vị cường giả khác, tình thế Thiên Sơn đang trong đà sụp đổ, cao thủ hiện tại ở trong sơn cốc đã đi làm nhiệm vụ chưa trở lại.
Cường giả ầm ầm tiến công, vô số đệ tử Thiên Sơn ngã xuống, một lão già toàn thân kim giáp tay cầm trường thương một mình xông vào mấy trăm tu sĩ.
Trường thương quét qua đều g·iết đi mấy người, lão già này nhìn như một vị chiến thần ở giữa vòng vây quân địch chém g·iết.
Nhưng một mình lão thì sao ngăn được hết, phía dưới chân núi cũng lao lên rất nhiều tu sĩ của Huyết Quỷ cung.
"Thiên Sơn hôm nay nhất định sẽ bại."
"Đánh sập Thiên Sơn!"
"Làm cho nơi này máu chảy thành sông đi."
Từng hô kinh thiên động địa từ dưới chân núi đánh lên, mấy thiếu niên đều ôm mấy đứa trẻ nhỏ tuổi bỏ chạy.
Phụ nữ và người già thì cũng đều là tu sĩ, nên quyết tử chiến tới cùng với Huyết Quỷ cung.
Phụ nữ hay người già cũng là một đời tu sĩ sống trong Thiên Sơn, đương nhiên lực chiến kinh người có thể trụ vững được, nhưng Huyết Quỷ cung lại lấy số lượng áp đảo cùng với khả năng phục hồi cường đại.
Dần dần đã đưa Thiên Sơn vào trong tuyệt lộ, toàn bộ trên dưới đều là t·hi t·hể chất đống.