Chương 10: Bạch Linh đâu rồi?
"Nó biết nói sao?"
Ninh Thế Lan cởi tấm vải đỏ trên đầu xuống lộ ra vẻ đẹp thu hút hồn phách của người khác.
Trần Lục ngơ ngác nhìn Ninh Thế Lan một hồi lâu mới bừng tỉnh nói:
"Phải, nó là một miếng thịt dự trữ biết nói."
Bạch Linh quay người đá một cái vào chân Trần Lục, nó có vẻ vô cùng bất mãn với lời nói của Trần Lục.
Trần Lục nhìn Bạch Linh với ánh mắt thèm thuồng như nhìn một miếng thịt nướng thơm nứt mũi vậy.
Bạch Linh thấy sợ hãi liền chạy ra chỗ khác tránh xa khỏi tên quái dị trước mắt.
"Huynh tên là gì?"
Ninh Thế Lan đôi mắt chậm rãi nhìn Trần Lục nhẹ nhàng nói.
"Ta họ Trần, tên một chữ Lục."
Trần Lục nhìn mỹ nhân trước mắt thản nhiên nói.
Hắn sinh ra ở Thiên Sơn đã gặp một vài nữ nhân trong tộc đẹp như Ninh Thế Lan, nên hắn sẽ không bị mê mẫn trước vẻ đẹp của nàng mà hơi ngơ ngác ở cái nhìn đầu tiên thôi.
"Ta là Ninh Thế Lan."
Ninh Thế Lan mỉm cười giới thiệu mình với Trần Lục, hắn cũng chỉ nhẹ gật đầu với nàng.
"Trần Lục sư huynh, ngươi định sau khi ra khỏi khu rừng này thì sẽ làm gì?"
Ninh Thế Lan nhìn Trần Lục nói.
"Ta sẽ đi tìm lại Phù lão, người đã cứu mạng ta để nói lời từ biệt, ta cũng cần tài nguyên và kinh nghiêm tụ luyện, nên sẽ cần tìm một cái tông môn nào đó mà gia nhập."
Trần Lục nhìn lên ánh bình minh đang chiếu rọi cười nói.
"Vậy huynh có định gia nhập Thiên Vân tông không?"
Ninh Thế Lan tỏ vẻ hứng thú hỏi.
"Thiên Vân tông là nơi như thế nào?"
Trần Lục mơ hồ về nơi gọi là Thiên Vân tông này liền hỏi ngược lại Ninh Thế Lan.
"Thiên Vân tông là tông môn hội tụ nhiều cường giả trẻ tuổi gia nhập nhất, mặc kệ ngươi có thân phận gì chỉ cần thiên phú hơn người sẽ được tông môn bồi dưỡng, Thiên Vân tông có cường giả Lục Kỳ tọa trấn vô cùng hùng mạnh, bao đời nay Thiên Vân tông luôn chú trọng bồi bổ tài năng trẻ, để sau này có thể lấy danh nghĩa là đệ tử hoặc người Thiên Vân tông ra ngoài trừ yêu diệt ma cứu hại cho dân, đây là tông môn mà ta luôn hướng về đấy."
Ninh Thế Lan vô cùng hào hứng khi kể về Thiên Vân tông.
"Cũng chỉ có vậy thôi sao?"
Trần Lục cảm thấy Thiên Vân tông mà Ninh Thế Lan kể cũng chẳng khác gì những tông môn bình thường kia.
"À quên mất điều đặc biệt của Thiên Vân tông, nơi này tồn tại ba đại thử thách cho các đệ tử Thiên Vân tông muốn thứ sức mạnh và thiên phú của mình."
Ninh Thế Lan mới chợt nhớ ra mình đã quên mất điều gì liền cất giọng nói.
"Ba đại thứ thách?"
Trần Lục nhướng mày kinh ngạc, hiển nhiên là hắn chưa từng nghe tới có tông môn như vậy.
"Đúng vậy, thử thách đầu tiên là đánh bại 15 vị thủ hộ giả của Thiên Vân tông, mỗi một người bọn họ đều có sở trường và bài tẩy riêng, thử thách thứ hai là g·iết được ba mươi đầu yêu thú Song Kỳ trở lên, thử thách thứ ba là Thần Lộ của Thiên Vân đế chủ, thử thách này là bước tới 999 bậc thang mà mỗi bậc áp lực đè nặng lên linh hồn và thân thể sẽ tăng dần, nếu vượt qua được 999 bậc thang sẽ được phong là Truyền Thừa Đế Chủ, địa vị lớn hơn cả tông chủ của Thiên Vân tông, tương lai sẽ là kẻ đứng đầu một mảnh đại lục này."
Ninh Thế Lan kể ra ba thử thách của Thiên Vân tông cho Trần Lục nghe.
"Nếu bước vào bậc thang Thần Lộ của Thiên Vân đế chủ sẽ chịu một áp lực cực lớn về hồn và xác, vậy mỗi một bậc thang gian nan cũng có thể là kì ngộ cho tu sĩ đạp lên nó, vừa là thử thách cũng vừa là cơ duyên khó cầu của các tu sĩ trẻ, Thiên Vân tông này quả thật rất chú trọng bồi bổ các thiên kiêu trẻ tuổi, xem ra ta phải tới đó tham gia một phen này rồi."
Trần Lục vô cùng hứng thú với cái gọi là Thần Lộ của Thiên Vân đế chủ, thứ này có thể giúp hắn rèn luyện thân thể và linh hồn trở nên cường đại.
"Ngươi là muốn đi thử sức với ba đại thử thách đó?"
Ninh Thế Lan như nhìn ra điều gì liền hỏi.
Trần Lục không che giấu mỉm cười gật đầu, hắn là muốn rèn luyện mình ở nơi đó.
"Nhưng trước tiên ngươi phải ở độ tuổi 20 trở xuống và phải đạt Tam Kỳ trở lên cùng với danh hiệu đại đệ tử nội môn."
Ninh Thế Lan nhìn Trần Lục thản nhiên nói.
Trần Lục lần này sắc mặt lại trầm xuống, hắn biết điều kiện tham gia sẽ vô cùng nghiêm khắc, nhưng không ngờ lại nghiêm khắc tới mức độ này.
Tam Kỳ cảnh ở độ tuổi 20 phải cần bao nhiêu tài nguyên và thiên phú cỡ nào mới có thể, nói gì hiện tại hắn chỉ là một kẻ cô độc không có gia tộc chống lưng, Trần Lục bắt đầu muốn lui một bước tìm con đường tu luyện khác.
"Ta đã dạy con biết bao nhiêu lần rồi, không thử thì làm sao biết mình sẽ thất bại, Trần Lục à con đừng có vội lui bước khi chưa thử làm một lần, ta là rất trông chờ vào con đây."
Một mảnh ký ức mơ hồ giữa hắn và phụ thân, phụ thân đang dạy dỗ thiếu niên Trần Lục đang do dự và lui bước một thứ gì đó.
"Không thử một lần thì làm sao biết mình sẽ thất bại, ta sẽ đạt tới Tam Kỳ ở độ tuổi 20."
Trần Lục âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình hắn và Bạch Linh nghe được.
"Được rồi, chúng ta tạm biệt nhau ở đây, nếu có duyên sẽ gặp lại."
Trần Lục quay người hành lễ với Ninh Thế Lan, hắn xoay người thoáng chốc đã hóa thành vải đỏ uốn lượn bay đi.
"Trần Lục này cũng thật là làm cho người ta cảm thấy hứng thú đó nha."
Ninh Thế Lan nở một nụ cười rồi quay người sang hướng khác rời đi.
Trần Lục chạy từ bình minh đến hoàng hôn mới ra khỏi khu rừng, phía xa hắn cách đây vài dặm có một căn nhà nhỏ, chính là nhà của Phù lão.
Trần Lục cơ thể mỏi mệt ánh mắt mơ hồ, ngay khi hắn bước thêm một bước đã gục xuống.
Trần Lục chậm rãi mở hai mắt, hắn thấy mình đã ở trên một cái giường tre quen thuộc.
"Ta đang ở nhà của Phù lão sao?"
Trần Lục vẫn còn có chút mệt mỏi nhẹ giọng nói.
"Lão phu tưởng ngươi đã rời khỏi đây hoặc là bị yêu thú ăn thịt rồi."
Một âm thanh già nua quen thuộc từ ngoài sân vang lên.
Theo sau Phù lão là con Huyết Hổ đã hợp tác với hắn g·iết yêu xà.
"Ta chưa trả ân với Phù lão sao có thể rời đi."
Trần Lục mỉm cười nói.
"Nếu không có con hổ này ở bên cạnh bảo vệ tiểu tử ngươi khỏi đám yêu thú trong lúc b·ất t·ỉnh, e là lão phu đi hái thuốc gặp được chỉ là một cái xác đầy vết răng thú thôi."
Phù lão nhìn Huyết Hổ rồi nhìn Trần Lục nói.
"Hả?"
Trần Lục trợn mắt há hốc mồm không thể tin được nhìn Huyết Hổ.
"Có chuyện gì sao?"
Phù lão hơi bất ngờ trước biểu hiện của hắn liền hỏi.
"Chỉ là ta và nó có chút thâm thù sâu xa thôi."
Trần Lục lắc đầu cười khổ nói.
Phù lão cũng nhẹ gật đầu, về phần mối quan hệ này của Trần Lục này thì lão không chú ý mấy.
"Bạch Linh, nó đâu rồi?"
Phù lão như nhớ được điều gì liền hỏi.
"Nó ở trong..."
Trần Lục vừa mở áo thì thấy bên trong trống rỗng, không còn bóng dáng màu trắng quen thuộc đang ngủ say.
Hắn đứng bật dậy phóng thần thức ra một dặm xung quanh, không cảm nhận được khí tức của Bạch Linh thì hoảng hốt.
Trần Lục hóa thành vải đỏ phóng tới khu rừng, Phù lão híp mắt nhìn về phía hắn chạy đi cũng thở dài một tiếng.
"Còn tám ngày nữa, là ngày Thủy Vương Du Hành, không biết sẽ có thêm bao nhiêu thứ cường đại vượt qua cảnh giới Song Kỳ cảnh xuất hiện."
Phù lão nhìn về phía trời cao ánh mắt có chút trầm trong.