Chương 9: Cứu mỹ nhân.
"Là một cái không gian trữ vật."
Trần Lục cầm lấy túi đỏ trong tay nói.
Túi trữ vật ở đây không hiếm gặp, dù là nơi vắng vẻ cũng sẽ xuất hiện vài cái.
Trần Lục ý niệm khẽ động thu lấy xác huyết xà vào trong không gian trữ vật, hắn treo túi ở thắt lưng rồi bước vào thành.
Hắn lấy áo quấn đầu nhìn vào có chút khả nghi, khiến cho một đám lính canh chú ý chạy tới.
"Ngươi là ai? Trời tối ăn mặc khả nghi như vậy để làm gì?"
Một binh sĩ trung niên say xĩn nhìn Trần Lục nói.
"Xin lỗi, khuôn mặt của tôi bị b·ỏng n·ặng, nên phải dùng áo để che lại, chứ không có ý xấu."
Trần Lục dùng tay vén áo ở phần cổ xuống, vảy rắn đỏ máu làm cho đám lính say xỉn nhìn vào tưởng như miếng thịt lòi ra ngoài.
"Ngươi mau che lại nhìn ghê c·hết đi được."
Binh sĩ trung niên phất phất tay không để ý nữa mà ngồi xuống bàn nốc rượu.
Trần Lục hóa thành tấm vải đỏ bay vụt đi, binh sĩ nhìn lại thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng bỏ qua.
Hắn một đường bay thẳng về nơi tổ chức yên tiệc, Trần Lục cũng là tiện tay c·ướp lấy đồ của một thương nhân bán vải.
Hắn lấy một bộ y phục màu đen cùng một tâm vải đen để che mặt và cổ.
"Bộ đồ này cũng có chút thoải mái đối với ta."
Trần Lục chỉnh sửa quần áo rồi chạy tới nơi tổ chức yến tiệc.
Tiếng nhạc và ca hát vang lên vô cùng náo nhiệt, một đám nam nhân trong thành đều là uống rượu đến say mềm.
"Ha ha ha, hôm nay là hỷ sự của Ninh Thế Lan, chúng ta phải uống cạn đêm nay thôi."
Một lão già cầm vò rượu đứng trên sân khấu nói vài câu.
Đám người phía dưới nhiệt liệt chúc mừng, ai cũng thay phiên nhau kính rượu với lão già.
"Cứu mạng!"
Một tiếng nữ nhân vang lên, tân nương từ trong phòng chạy thằng ra ngoài, phía sau hắn là tân lang một tay cầm kiếm vẻ mặt quái dị.
"Ninh Thế Lan, ta và ngươi còn chưa làm xong nghi lễ, mà ngươi đã bỏ chạy rồi, người đâu g·iết ả!"
Tân lang tức giận gầm to, từ phía trên những mái nhà đã xuất hiện từng bóng đen hướng tân nương mà đuổi theo.
Vị tân nương này tu vi cũng là Nhập Kỳ trung giai, không dễ dàng bị đám người kia bắt được.
"Thái thiếu gia, ngài làm gì mà nóng chứ, Ninh Thế Lan này tính tình hơi kiên cường một chút, đem về từ từ mà dạy dỗ ha."
Lão già vỗ vai thanh niên cười nói, lão không quan tâm nữa mà cầm vò rượu uống.
"Haiz, vừa vào trong thành lại phải làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, số ta không biết là phúc hay họa."
Trần Lục nhìn phía tân nương chạy trốn liền thở dài, hắn hóa thành một tấm vải đỏ uốn lượn như rắn bay đi.
"Hử? Là cái gì?"
Tân lang nhìn thấy có tấm vải đó bay đi liền dẫn theo một lão già mặc hồng bào đuổi theo.
Tân nương bị t·ấn c·ông dồn dập phải chật vật tránh né, nàng mình đầy thương tích nhưng vẫn cố gắng chạy.
Một kiếm lao tới sắp bổ trúng lưng nàng thì một tiếng keng vang lên, Trần Lục dùng Tuyết Kiếm chặn bóng đen kia, hắn xoay người ôm lấy tân nương hóa thành tấm vải đó bay ra khỏi thành.
"Là tu sĩ Nhất Kỳ sao?"
Một người áo đen trong đó vô cùng sợ hãi nói.
Chỉ có tu sĩ Nhất Kỳ cảnh mới có khả năng bay lượn, cả đám người bị bỏ xa cũng dừng lại.
"Nàng ta đâu rồi!"
Người được gọi là Thái thiếu gia này tức giận quát hỏi.
"Thưa thiếu gia, nàng được một kẻ che mặt cứu lấy bay về phía đó."
Người áo đen kia cung kính chỉ tay về phía xa.
"Đám phế vật, Vân nô mau đem ta đuổi theo."
Thái thiếu gia kia tức giận đá người áo đen kia rồi nói, lão già sau lưng cung kính nắm tay thanh niên hóa thành hồng quang đuổi theo Trần Lục.
Lão già đuổi kịp Trần Lục liền vung ra một đao ngăn đường đi của hắn.
Trần Lục lách người hóa lại thành bình thường, hắn đặt tân nương xuống nhìn lão già.
"Ngươi bắt tân nương của người khác đi như vậy, không sợ người đời nhìn vào chê cười sao?"
Lão già nhìn Trần Lục âm trầm nói, lão biết người trước mắt không tâm thường một chút nào, lão phải dùng toàn lực của Nhất Kỳ thượng giai mới có thể đuổi kịp.
"Ai là tân nương của tên g·iết c·hết tỷ tỷ của ta."
Ninh Thế Lan vô cùng giận dữ quát.
"Ngươi im miệng, đợi khi ta đem ngươi về thì đừng có mà cầu xin."
Thái thiếu gia sắc mặt trầm trọng nói.
"Người ta đã nói không phải tân nương của các ngươi, thì các ngươi mau biến về đi."
Trần Lục dùng giọng lười biếng nói, hắn cúi xuống phủi giày đã dính bụi của mình, như là không xem hai người trước mắt là mối đe dọa.
"Vị bằng hữu này, có thể cho ta biết làm cách nào để lão phu đem cô gái này đi không?"
Lão già sắc mặt khách sáo chấp tay với Trần Lục nói.
Hiển nhiên là lão không muốn đấu một trận với Trần Lục, dù gì kẻ trước mắt cũng có tu vi gần bằng lão, nếu đấu cuộc chiến dài hơi thì lão chắc chắn sẽ thua.
Lão ta chấp tay sau lưng nhưng đao trong tay không cất đi mà đang âm thầm tụ lực cho một đòn tất sát.
"Ta chỉ tặng các ngươi một chữ cút, nếu không nhanh chóng cút khỏi mắt ta thì đừng trách."
Trần Lục ngước lên nhìn lão già mỉm cười nói.
"Quả nhiên là vị bằng hữu này không chịu thương lượng, ta còn cách này hay là..."
Lão già giọng nói khách khí chưa hết câu đã đâm một đao về phía Trần Lục.
"Huyết Tử Lôi Hủy Thiên."
Tay phải Trần Lục nâng lên tản ra lôi điện màu máu cũng có một vài tia điện màu tím.
Hắn chộp vào đao của lão già mà sắc mặt không chút biến đổi.
Tiếng ầm vang phát ra, lão già lui về phía sau bàn tay cầm đao đã bị t·ê l·iệt.
"Thiếu gia, xin ngài mau chóng rời đi, còn về vị tân nương này thì để lần sau chúng ta bắt lại."
Lão già nhìn thanh niên bên cạnh nhẹ giọng nói.
"Gì chứ? Ngươi lại dám không nghe lệnh của ta? Ta nói ngươi bắt ả thì ngươi cứ bắt."
Thanh niên kia tức giận quát lão già.
"Thiếu gia, tính mạng quan trọng hay là tân nương quan trọng."
Lão già nhìn thanh niên bằng ánh mắt nghiêm trọng.
Thái thiếu gia thấy ánh mắt của lão già cũng bất đắc dĩ quay đầu rời đi.
"Chạy sao? Đã muộn rồi."
Trần Lục âm trầm mở miệng, mây đen bao phủ 20 dặm xung quanh mang theo cuồng phong cùng lôi điện rít gào.
Đây là thứ năng lực mà Trần Lục mới phát hiện ra của bản thân, có thể dung hợp phong kỳ và lôi kỳ tạo ra thiên địa dị tượng.
Thứ hắn thiếu chỉ còn là thủy thuộc tính để tạo ra mưa mà thôi, lão già thấy đám mây trên trời liền cau mày.
"Các ngươi không thể chạy khỏi 20 dặm trong thời gian ngắn, dù gì kẻ thấy được năng lực này của ta cũng đều c·hết hết cả rồi."
Trần Lục ngẩn đầu nhìn trời ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Hắn chỉ tay lên trời liền có lôi điện hội tụ lại, Trần Lục đánh lôi điện vừa hội tụ về phía lão già.
Lão già phun ra búng máu bay ra xa vài trượng, mặt lão tái nhợt vẫn còn đang kinh hãi trước cơn bão này.
"Tiền bối, là chúng ta hành động lỗ mãn xin ngài thứ tội."
Lão già ôm ngực cúi người thật sâu về phía Trần Lục, thanh niên kia ngơ ngác hồi rồi cũng cúi người theo.
"Hờ, nếu biết vậy thì còn không mau chịu c·hết, để ta ra tay thì các ngươi sẽ hồn phi phách tán đó."
Trần Lục đổi giọng âm trầm đầy sát khí nói.
"Tiền bối xin đừng tức giận, ta là có một ít thứ bồi thường vì đã làm phiền tiền bối."
Lão già vung tay lấy ra ba cái túi trữ vật, bên trong chính là tài nguyên cả đời này lão tích góp cho con cháu, giờ phải lấy ra để giữ mạng trong lòng lão đang rỉ máu.
"Rất tốt, còn ngươi thì sao?"
Trần Lục nhìn về phía thanh niên tân lang băng lãnh nói.
"Ta là Thái Tô, thiếu gia của Thái gia tộc trong Hoàn Châu thành, nếu ngươi dám..."
"Câm miệng lại."
Thái Tô sợ hãi đem gia tộc ra hù dọa Trần Lục thì bị lão nô phẫn nộ tát cho một cái.
Thái Tô ôm mặt bị một bạt tay đánh cho đỏ ửng, hắn sắc mặt tái nhợt cũng ngoan ngoãn lấy ra năm cái túi trữ vật đưa cho Trần Lục.
Trần Lục thu lấy tám cái túi vào trong người cũng phất tay làm cho cơn bão trên trời tiêu tán.
Hắn quay đầu ôm lấy tân nương hóa thành vải đó bay thẳng về chân trời.
Lão già cũng nắm lấy Thái Tô quay đầu chạy như điên, lão sợ Trần Lục sẽ đổi ý mà quay lại t·ruy s·át, nên dùng toàn lục để chạy trốn.
Trần Lục thì nghĩ khác, hắn muốn thoát khỏi cái lão già đó càng nhanh càng tốt, trận chiến lúc trước hắn vẫn còn chưa khôi phục thương thế, nếu chiến với một Nhất Kỳ thượng giai thì sẽ toi mất.
Hắn bay vào khu rừng đặt vị tân nương kia ở một cành cây cổ thụ, Trần Lục nằm xuống thổ hồng hộc nhìn trăng mờ.
"Đa tạ đã giúp đỡ."
Tân nương cúi người cảm tạ Trần Lục, nàng từ lúc chạy đến giờ tấm vải đỏ trên đầu vẫn là không rơi ra.
"Không có gì, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi."
Trần Lục ngắm trời sao cười nói.
"Ra tay tương trợ? Không phải vì thấy nữ nhân xinh đẹp nên mới làm anh hùng trước mặt người ta sao?"
Bạch Linh từ trong áo hắn chui ra dùng giọng mỉa mai nói.
Trần Lục lập tức bịt miệng con hươu khốn kh·iếp này lại.
"Ta không có gọi kêu ngươi mở miệng, sao ngươi lắm lời vậy chứ."
Trần Lục tức giận dùng sợi dây leo quấn miệng Bạch Linh lại.