Chương 44: Xà Lãnh.
Trần Lục bắt đầu lấy lại ý thức sau một hồi hôn mê, hắn mở mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy năm người đang đánh với một kẻ đeo mặt nạ rồng màu đen.
"Chuyện gì? Đó là ai chứ?"
Trần Lục cảm thấy có gì đó không đúng định ra ngoài xem rõ hơn nhưng đã bị dư ba của cuộc chiến lan tới lại b·ất t·ỉnh thêm một lần nữa.
"Sơ hở."
Hàn tránh được một kiếm của Tố Tần thấy hắn lộ ra sơ hở liền đâm hai ngón tay vào đôi mắt của hắn.
"Ah!"
Tố Tần lui về sau tay che mắt kêu lên đau đớn, Triệu Phi và Đường Túc cũng đang cố sức chiến đấu, nhưng dường như kẻ trước mắt chỉ muốn trêu đùa với bọn họ.
"Nếu là sáu người thì sẽ dồn hắn vào một chỗ."
Triệu Phi cau mày có chút không biết phải làm sao.
"Để ta giúp một tay."
Tần Phùng thập trưởng lão đã khôi phục một ít liền tham gia chiến đấu, Tố Tần cũng đã khôi phục lại đôi mắt b·ị t·hương và tiếp tục chiến đấu.
"Xem ngươi còn đường để né không."
Đường Túc vung đại đao chém vào ngực của Hàn tạo ra một v·ết m·áu dài, xung quanh cũng là có Tố Tần, Triệu Phi và ba vị trưởng lão công kích.
Vô số v·ết t·hương chồng chất trên người của Hàn, chiếc mặt nạ hắc long cũng bị vỡ một mảnh ở bên mắt phải để lộ ra con mắt màu đỏ máu.
"Xem ra các ngươi đã thực sự nghiêm túc."
Hàn thở ra một hơi huyết khí bắt đầu trở nên băng lãnh, không còn là dáng vẻ hời hợt trêu đùa mọi chuyện như trước.
Từng v·ết t·hương cũng dần dần khép lại ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
"Lên nhỉ?"
Hàn hóa thành hư ảnh t·ấn c·ông đám người đang bao vây mình, tốc độ này khiến cho đám người chỉ thụ động phòng thủ, không có một chút khả năng đánh trả.
"Cứ đà chúng ta sẽ bị h·ành h·ạ cho tới c·hết mất."
Tần Phùng vẻ mặt có chút đau đớn gầm nhẹ.
Bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Tần Phùng bàn tay vung tới, trong một khắc đó đã có một bóng trắng khác xuất hiện.
Một kiếm chém bay cánh tay của Hàn, Hàn lui về sau nhìn cánh tay bị đứt một chút cũng không để ý nữa mà nhìn về bóng trắng kia.
"Tới rồi."
Hàn đưa mắt nhìn bóng trắng kia cười nói.
Bóng trắng dần dần hiện rõ thân hình là một thanh niên toàn thân bạch y cùng với bạch kiếm trong tay, dáng vẻ anh tuấn làm biết bao nàng say đắm.
"Kiếm tu Liệt Sơn Hà."
Đường Túc có chút kinh ngạc mở miệng nói.
"Là người bước vào Ngũ Kỳ chân cảnh trong truyền thuyết sao?"
Tần Phùng cũng là trợn mắt há hốc mồm không thể tin được.
"Ta biết là ngươi sẽ xuất hiện để đấu với ta một trận mà phải không?"
Hàn dáng vẻ đã bắt đầu nghiêm túc tỏa ra khí tức cường đại áp đảo cả sáu người kia cộng lại.
Liệt Sơn Hà không nói lời nào chỉ vung kiếm chém tới, hai người ra đòn đều khiến cho sáu người phải rùng mình sợ hãi, một đòn liền có thể lấy đi nửa cái mạng của bọn họ.
Tốc độ của Liệt Sơn Hà phải nói là nhanh đến mức thần thức cũng không thể thấy rõ, Hàn đã bị vô số vết chém toàn thân chảy máu.
"Đúng là mạnh thật."
Hàn xoay người thì phía sau mọc ra một cái đuôi được hình thành từ những mảnh tinh thể đâm tới.
Liệt Sơn Hà dùng kiếm ngăn được một đòn vừa rồi, nhưng cái đuôi tinh thể đột nhiên xù lên như một con nhím và phóng ra vô số mảnh tinh thể như là lông chim vậy.
Những mảnh tinh thể đó sắc như dao vậy, có thể đâm xuyên qua da thịt rất khó mà lành lại.
"Ngươi đúng là không thay đổi gì, vẫn né được tất cả tinh thể của ta."
Hàn giọng điệu lại trở nên thiếu nghiêm túc như là một đứa trẻ vậy.
Hàn đột nhiên lao tới t·ấn c·ông với tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần, động tác và cách di chuyển của hắn nhanh như là một con mèo vậy.
Mỗi đòn đều dùng vuốt hoặc là cái đuôi tinh thể kia, nhưng đều đã bị Liệt Sơn Hà ngăn lại.
Còn về phía Trần Lục thì vẫn còn đang hôn mê, hắn được đưa vào một cái thế giới toàn là một màu đỏ máu.
"Đây là đâu?"
Trần Lục nhìn xung quanh vô cùng thận trọng.
"Ý thức của ngươi đã được đưa tới Xà Lãnh, nơi này chỉ có những người được truyền thừa Xà Thần quyết mới có thể vào được."
Một con mãng xà đen đỏ xuất hiện trước mặt Trần Lục, nó to tựa như một quả núi lớn vậy.
"Truyền thừa Xà Thần quyết?"
Trần Lục ngây người tại chỗ rất lâu chưa hồi thân.
Xà Man Thể Ngũ Thức
Nhất Huyền Ảnh Man Xà
Nhị Độc Sát Chư Thần
Tam Nhân Xà Hóa Hình
Tứ Thần Xà Đại Sát
Ngũ Thần Xà Hóa Long.
"Là Xà Man Thể!"
Trần Lục đột nhiên phát giác ra được điều gì liền thốt lên kinh ngạc.