Chương 45: Độc Châu.
"Xà Man Thể cũng là một tên gọi khác của nó."
Con mãng xà khổng lồ này cũng nhẹ gật đầu nói.
"Ngươi hiện tại chỉ là ở thức thứ nhất Huyền Ảnh Xà, phải thêm một ít cảm ngộ và cơ duyên mới có thể đạt được Độc Chư Thần."
Mãng xà khổng lồ nhìn sơ qua Trần Lục một chút nói.
"Ngươi có thể giúp ta?"
Trần Lục có chút bối rối khi bị một con vật vừa to vừa đáng sợ này nhìn chằm chằm.
"Ta chỉ có thể giúp ngươi cách để đạt đến thức thứ hai Độc Chư Thần, những thức còn lại phải tự mình tìm lấy, mỗi người nhận được truyền thừa đều khác nhau hoàn toàn ở thức thứ ba."
Mãng xà khổng lồ nhã ra một viên châu màu đen xung quanh lấp lánh vài ánh sáng trắng.
"Đây là Độc Châu của bản tôn, nó giúp ngươi tu luyện độc thể trở thành Độc Chư Thần và có khả năng dùng độc và kháng độc cấp bậc cao."
Mãng xà dứt lời đã phun ra một hơi khói đen làm cho Trần Lục một lần nữa mất đi ý thức.
"Tách tách."
Từng giọt mưa rơi xuống thẩm thấu vào mặt đất, cũng có rơi vào sông Tô Lịch đẫm máu, cuộc chiến của Hàn và Liệt Sơn Hà đã tạm dừng khi những hạt mưa đầu tiên buông xuống.
Hàn toàn thân thương tích giơ bàn tay lên hứng những giọt mưa cười nhạt nói:
"Ha, thứ này cũng thật là đến đúng lúc."
Liệt Sơn Hà cũng ngước lên trời mưa cất những lời nói đầu tiên:
"Kết thúc được rồi."
Hàn mắt phải lóe lên tia sáng đỏ bay vụt về phía Liệt Sơn Hà, một thanh hắc kiếm đột nhiên xuất hiện.
Thanh hắc kiếm này có chuôi nhô ra từng cái lông màu đen tuyền như của loài quạ vậy.
Liệt Sơn Hà cũng là vung bạch kiếm của mình về phía trước, hai bóng dáng một đen một trắng xoẹt qua nhau.
Hàn b·ị c·hém ra làm hai nửa rơi dần dần rơi xuống, Liệt Sơn Hà thì bị một vết chém dài ở ngực.
"Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại, Liệt Sơn Hà nhỉ?"
Hàn mỉm cười nửa thân trên chìm vào dòng sông Tô Lịch, chỉ để lại đó là một mảnh yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi lách tách.
"Phải, ta sẽ lại gặp mặt."
Liệt Sơn Hà nhìn lên trời mưa khẽ mỉm cười, lời đó chỉ có một mình hắn nghe được.
Sáu người kia có chút ngơ ngác nhìn bóng lưng của Liệt Sơn Hà rời xa trong cơn mưa.
"Thật đúng là hai lão quái vật sống ngàn năm."
Triệu Phi lắc đầu thở dài nói.
"Tàn cuộc chỉ còn lại năm chiến thuyền và gần bảy trăm đệ tử, chúng ta tiếp tục khởi hành tới Nam Vực thôi."
Đường Túc thở dài đếm đi đếm lại đám đệ tử còn sót lại của Thiên Vân tông.
"Tìm mấy đệ tử còn sống và nhặt xác mấy đệ tử đ·ã c·hết về chiến thuyền, ta sẽ vẽ trận pháp hộ tống những t·hi t·hể về Thiên Vân tông."
Tố Tần thở dài trong giọng nói có chút đau thương, dù không cùng là nhân tộc, nhưng Tố Tần lại xem người của Thiên Vân tông như là gia đình, mất đi một người là hắn đau đi một chút.
Trần Lục tỉnh dậy ánh mắt yếu ớt nhìn cơn mưa bên ngoài thì thào nói:
"Mưa? Ta vẫn chưa c·hết."
Hắn chống Tuyết Kiếm trong tay bước ra bên ngoài vẫy vẫy tay với đám đệ tử đang tìm kiếm.
Bọn họ hạ xuống chỗ của Trần Lục đưa hắn và Tần Nhân đang b·ất t·ỉnh về chiến thuyền còn sót lại.
Toàn bộ thuyền trưởng đều đã bị trọng thương cần thời gian dài để điều trị.
Trúc Âm, Uyển Thiên, Trụ Phong, Ninh Thế Lan và Cửu Xuân cũng an toàn, nhưng tất cả đều b·ị t·hương không hề nhẹ, nhất là Trụ Phong đã bị mất cánh tay trái.
Cách những chiến thuyền của Thiên Vân tông vài dặm, Hàn dưới sông ngoi lên bám vào bờ, nửa thân thể bị cắt đứt của hắn đã trở lại như cũ.
Một bàn tay giơ ra trước mắt của Hàn.
"Mọi chuyện đã xong phải không?"
Hàn ngước lên thì thấy Cửu Luân liền nắm lấy tay để hắn kéo lên.
"Ờ, chỉ còn lại một phần ba quân số, cái phân thân kia giờ sẽ quan sát đám trẻ thuận tiện hơn."
Hàn đặt hai tay sau gáy mỉm cười bước đi vô tư bên cạnh Cửu Luân.
Hàn lắc lư người một chút liền quay sang Cửu Luân nói:
"Hắn đâu rồi?"
Cửu Luân lạnh lùng nói:
"Tìm gia tộc Tru Lâm giải quyết ân oán rồi."
"Hắn ta tính khí vẫn như cũ, nhưng cũng khá trung thành với Hắc Long tông, sau khi ân oán giữa hắn và gia tộc Tru Lâm giải quyết xong thì nên ban thưởng rồi."
Hàn nghiêng đầu nhìn về phía xa mỉm cười nói.
Cửu Luân cũng nhẹ gật đầu sau đó cả hai biến mất trong cơn mưa lạnh.
Trần Lục toàn thân thương tích nhưng không tập trung hồi phục, mà hắn đang suy ngẫm về viên Độc Châu trong đan điền.
"Vật này giúp ta đạt tới Độc Chư Thần, thứ này theo ký ức của người truyền thừa trước thì có thể dùng độc diệt chúng sinh."
Trần Lục nhìn mặt sông tự lầm bầm nói.
Cái túi trữ vật quái dị của Trần Lục vẫn liên tục hấp thu máu huyết trong vô hình của những sinh linh đ·ã c·hết trên chiến trường.
"Xuất phát tới Nam Vực thôi, một tháng sau là chúng ta tới đó rồi."
Tần Phùng mệt mỏi ra lệnh cho đệ tử có thương thế nhẹ nhất lái chiến thuyền.