Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc tâm trạng của Ngôn Thần tồi tệ nhất. Anh ngồi gục mặt bên giường bệnh, hai tay đan vào nhau chống lên đùi để đỡ lấy trán. Anh thật sự chưa tin được chuyện này có thể xảy ra, nhất là khi anh vẫn cho rằng Diệp Hoan đã cố tình hại chết con của mình.
Lát sau, Diệp Hoan từ từ tỉnh dậy. Trong khi đang lơ mơ sau một giấc ngủ dài thì Diệp Hoan bỗng nhớ đến lúc mình bị ngã trong phòng tắm mà hốt hoảng bật dậy.
"Con… con của tôi..."
Ngôn Thần nghe thấy giọng của Diệp Hoan, anh liền liếc mắt sang nhìn cô. Ánh mắt của anh chứa đầy phẫn nộ, nó đỏ ngầu như quỷ dữ, có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ. Diệp Hoan run sợ nhìn Ngôn Thần, cô chưa biết là đứa bé đã không còn nữa nên mới gan dạ hỏi anh:
"Ngôn… Ngôn Thần, con của tôi… nó… nó…"
Diệp Hoan chưa nói hết câu thì đã bị Ngôn Thần lao đến, bóp chặt lấy hai vai. Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt anh càng lúc càng trở nên đáng sợ.
"Em còn dám hỏi tôi về con sao? Chính em đã hại chết con của mình, em còn dám lên tiếng hỏi nó ư?"
Cái gì?
Ngôn Thần nói chính tay cô đã hại chết con của mình có nghĩa là… con của cô đã chết rồi sao?
Diệp Hoan sửng sốt đơ người một lát, vậy là cô đã gián tiếp hại chết con của mình, cô đúng là một người mẹ ác độc. Đau khổ khi con mất nhưng Diệp Hoan lại không bộc lộ sự đau khổ đó ra ngoài, thay vào đó cô đã hành xử một cách kỳ quái khiến Ngôn Thần cũng phải ngạc nhiên.
Cô bất ngờ bật cười hả hê sau khi nghe tin đứa con trong bụng đã mất, gọi là hả hê vui mừng đấy nhưng nghe lại rất đáng thương!
"Hahaha, đứa bé chết rồi cũng tốt. Cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến anh đau khổ rồi Ngôn Thần, hahaha…"
Thái độ hả hê cùng nụ cười bỡn cợt của Diệp Hoan đã khiến Ngôn Thần nổi giận. Anh ghì chặt lấy hai vai của cô, lay mạnh người cô, gằn giọng quát:
"Diệp Hoan, em dám cười sao? Em điên rồi à?"
"Đúng! Tôi điên rồi! Tôi đang điên nhưng cũng vui lắm, vì tôi đã thấy anh đau khổ. Sao hả? Cảm giác mất đi người thân có đau không? Có đau không?"
Diệp Hoan trợn trừng mắt lườm Ngôn Thần sau đó không ngại nói ra mấy lời cay nghiệt ấy. Cô biết chọc tức Ngôn Thần thì sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng cô vẫn làm, vì bây giờ cô đang rất đau lòng vừa đau lòng lại vừa hận. Cô hận Ngôn Thần cũng hận chính bản thân mình vì đã không giữ được đứa bé.
Những chuyện kinh khủng mà cả hai vừa trải qua đã khiến Ngôn Thần và Diệp Hoan thực sự không còn giữ được bình tĩnh. Cả hai người họ đã không còn là chính mình nữa rồi, sợ là nếu Diệp Hoan cứ tiếp tục trêu tức Ngôn Thần thì cô sẽ bị anh làm hại mất!
Ngôn Thần điên tiết đè Diệp Hoan ngã nhào xuống dưới giường. Anh tóm lấy hai tay của cô, giữ chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại thì xé rách phần trên cùng của chiếc váy.
"Buông tôi ra, tên khốn, anh lại định làm gì nữa hả?"
Diệp Hoan vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô vừa giãy giụa vừa hét lớn. Nhưng ngay sau đó, miệng của Diệp Hoan đã bị Ngôn Thần cúi xuống ngậm chặt lấy. Anh điên cuồng hôn cô, vừa hôn vừa cắn thật mạnh.
Máu từ môi của cô chảy ra nhưng nhanh chóng lại hòa quyện vào nụ hôn ướt át ấy. Diệp Hoan đã suýt nôn ọe vì đã nuốt phải máu, vậy mà… Ngôn Thần vẫn không chịu buông tha cho cô.
"Ưm… tránh ra, đồ khốn!"
Diệp Hoan định vung tay tát vào mặt anh thì không may bị anh tóm được cổ tay, một lần nữa lại bị ép xuống mặt giường. Ngôn Thần trừng mắt nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm dưới thân mình, lòng đầy căm hận:
"Em phải đền con lại cho tôi! Không những thế, em còn phải sinh cho tôi vài đứa nữa."
"Còn lâu, nằm mơ đi!"
"Diệp Hoan, em nghĩ bản thân em có quyền quyết định sao? Tôi muốn em sinh con cho tôi thì em phải sinh…"
Vừa dứt lời, Ngôn Thần lại tiếp tục cúi xuống cưỡng bức cô. Diệp Hoan hoảng loạn đưa tay đấm vào người anh, đồng thời cũng đẩy anh ra nhưng hoàn toàn vô dụng. Cơ thể nhỏ bé mới chỉ vừa phục hồi sau sảy thai chắc chắn sẽ không đủ sức để chống trọi lại dục vọng của Ngôn Thần. Nếu như Ngôn Thần vẫn một mực cưỡng bức Diệp Hoan, có lẽ… cô sẽ chết mất.
"Buông tôi ra, đồ khốn! Có ai không? Cứu tôi với, anh ta điên rồi."
Nghe thấy tiếng hét của Diệp Hoan, người hầu bên ngoài đã vội vàng chạy vào trong. Lúc nhìn thấy Diệp Hoan đang bị Ngôn Thần cưỡng đoạt, cô nữ hầu ấy đã rất hoang mang.
"Cứu tôi, cứu tôi với…ưm…"
Diệp Hoan vươn tay kêu cứu cô hầu kia nhưng nhanh chóng lại bị anh khóa môi bằng một nụ hôn. Thấy tình hình không ổn cho lắm, cô hầu kia đã chạy ra ngoài để tìm sự giúp đỡ.
Một lát sau, Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ liền nhanh chóng chạy tới phòng của Diệp Hoan. May là bọn họ đến kịp, nếu không Ngôn Thần đã bức chết Diệp Hoan rồi.
"Ngôn Thần, cậu điên rồi sao? Diệp Hoan vừa mới sảy thai, làm sao mà cô ấy chịu được chứ?"
Ngôn Thần bị Âu Dương Vũ Thiên kéo đứng dậy, tách anh ra khỏi Diệp Hoan rồi giữ chặt ở một chỗ. Còn Diệp Hoan, cô đang rất sợ hãi nên đã vội vàng ôm chầm lấy Ngôn Hạ.
"Chị Diệp Hoan, không sao rồi! Có em ở đây, em sẽ không để anh trai làm hại chị đâu."
Bị phá đám giữa chừng, Ngôn Thần liền cảm thấy không vui. Anh chau mày nhìn Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ, sau đó thẳng thừng quát:
"Cút ra ngoài, ai cho các người vào đây?"
Ngôn Hạ ấm ức nhìn Ngôn Thần, đây là lần đầu tiên cô nàng thấy anh trai giận quá mất khôn như vậy.
"Anh Ngôn Thần, anh quá đáng vừa thôi! Chị Diệp Hoan vừa mới sảy thai, cơ thể còn yếu, anh làm thế với chị ấy mà được à?"
"Câm miệng, trẻ con thì biết cái gì? Còn không mau cút hết ra ngoài cho tôi."
Ngôn Thần thực sự đang rất giận, cơn thịnh nộ trong anh lần này không giống như mấy lần trước, sẽ không dễ gì mà dập tắt được. Âu Dương Vũ Thiên đang gồng mình để giúp Diệp Hoan thoát khỏi sự phẫn nộ của Ngôn Thần nhưng có lẽ sẽ không giữ được lâu.
"Ngôn Thần, cậu bình tĩnh lại đi. Tôi biết cậu đang giận vì mất con nhưng Diệp Hoan chỉ vừa mới sảy thai, cơ thể cô ấy không phải thứ để cho cậu hả giận."
"Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi bảo cậu cút ra ngoài."
Ngôn Thần vẫn một mực đuổi Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ đi, những lời nói khuyên can lúc này đều không có hiệu lực.
"Ngôn Thần, cậu có biết cậu vừa làm cho Diệp Hoan sợ không hả? Cậu làm thế với cô ấy vào lúc này thì cô ấy sẽ chết đấy biết không?"
Nghe thấy từ "chết", gương mặt Ngôn Thần bỗng dưng thay đổi. Anh quay sang nhìn Diệp Hoan, cô vẫn còn đang run sợ, khóc lóc trong vòng tay của Ngôn Hạ. Âu Dương Vũ Thiên nói đúng, anh không nên làm thế với cô, anh đúng là điên rồi!
Ngôn Thần thẫn thờ quay đầu bỏ đi, ngay cả cúc áo cũng không kịp cài lại. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã khiến anh như người mất hồn, cũng như đánh mất chính bản thân mình.
Sau khi Ngôn Thần rời đi, không gian trong phòng Diệp Hoan mới tĩnh lặng trở lại. Ngôn Hạ vẫn ôm chặt lấy Diệp Hoan, làm chỗ dựa cho cô để cô an tâm mà nghỉ ngơi. Còn Âu Dương Vũ Thiên, anh ta lại chuẩn bị đau đầu lần nữa khi phải đi khuyên nhủ Ngôn Thần.
"Ngôn Hạ, em ở đây với Diệp Hoan nhé! Anh đi tìm Ngôn Thần để khuyên cậu ta."
"Ừm… anh đi đi."
Mọi chuyện đã ổn hơn nhiều, Diệp Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm mà an tâm nghỉ ngơi. Trong vòng tay của Ngôn Hạ, Diệp Hoan đã từ từ nhắm mắt lại, có lẽ ngủ một giấc sẽ giúp cô quên đi chuyện kinh khủng đã xảy ra hôm nay. Tuy nhiên trong thâm tâm cô vẫn đau lòng vì đứa con đã mất, cô vẫn luôn tự trách bản thân mình vì đã không thể bảo vệ nó.
/Mẹ thật có lỗi với con, mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con, mẹ xin lỗi…/
[…]
Tối hôm ấy,
Ngôn Thần lại tiếp tục mượn rượu giải sầu ở chính phòng bếp của dinh thự. Cả ngày nay, anh đã uống rất nhiều rượu, hầu như rượu ở dinh thự đã bị anh uống gần hết một nửa. Nhìn anh như vậy, Âu Dương Vũ Thiên cũng cảm thấy lo lắng. Anh ta bước đến bên cạnh anh, giật lấy chai rượu trên tay của anh rồi nói:
"Cậu định uống đến bao giờ nữa? Uống nhiều quá không tốt đâu."
Ngôn Thần nửa tỉnh nửa say quay sang nhìn Âu Dương Vũ Thiên, sau đó lại bình tĩnh lấy chai rượu khác để uống tiếp.
Cái tên Ngôn Thần này thật là cứng đầu, uống rượu mà cứ như uống nước lã vậy!
"Thôi, thôi, thôi… tôi đã bảo cậu đừng uống nữa rồi còn gì?"
"Tránh ra, để yên cho tôi uống."
Ngôn Thần hất tay Âu Dương Vũ Thiên ra, anh cầm lấy chai rượu dốc thẳng vào miệng. Rượu từ miệng anh chảy xuống dưới cằm, rồi vô thức bị anh quệt vội đi.
Ợ…
Ngôn Thần đã say rồi, anh say tới mức không thể kiểm soát được hành động của bản thân. Âu Dương Vũ Thiên đỡ anh đứng dậy, vội vàng đưa anh trở về phòng để nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi Âu Dương Vũ Thiên vừa rời đi, Ngôn Thần lại bật dậy, anh mở cửa đi ra khỏi phòng. Anh loạng choạng tìm đường đến phòng của Diệp Hoan, vừa đi vừa cởi cúc áo ra. Lúc tìm đến phòng của cô, anh đã không ngần ngại đạp cửa xông vào.
Rầm!!!
"Hoan Hoan, em đâu rồi?"
Ngôn Thần say khướt bước vào trong, trong bóng tối mập mờ bao phủ cả căn phòng, anh nheo mắt để tìm Diệp Hoan. Diệp Hoan ngồi trên giường sợ hãi khi thấy Ngôn Thần xông vào, cô không nghĩ giờ này anh tới tìm cô là có ý tốt.
"Hóa ra em ở đây, tôi còn tưởng… ợ… em trốn đi rồi!"
Ngôn Thần bước đến bên giường, sau khi nhìn thấy cô ngồi ở đó thì vui vẻ mỉm cười. Anh vội vã trèo lên giường ôm lấy Diệp Hoan, sau đó nhanh chóng đè cô xuống mặt giường.
"Ah… Ngôn Thần, anh say rồi, anh mau về phòng của mình đi."
"Không, tôi không say, tôi đang rất tỉnh táo!"
Diệp Hoan nằm im, cô tròn mắt nhìn Ngôn Thần. Những giọt nước mắt cứ thế trào ra, chảy thành dòng xuống vành tai cô.
Nhìn cô khóc, trong lòng Ngôn Thần cũng đau nhưng anh đang say và bị mất kiểm soát nên không để tâm đến bất cứ điều gì khác cả. Anh chỉ làm theo cảm tính của mình.
"Hoan Hoan, em phải đền con cho tôi, đền con cho tôi…"