Ngôn Thần vừa lẩm bẩm vừa lơ mơ cúi xuống hôn lấy đôi môi của Diệp Hoan. Diệp Hoan giật mình muốn đẩy Ngôn Thần ra nhưng cô lại không có sức để chống lại. Ngay cả trong lúc say, Ngôn Thần cũng là người chiếm trọn ưu thế.
Hôn xong, anh lập tức đưa tay cởi cúc áo của cô. Diệp Hoan lúc đó cũng hoảng hốt ngăn lại, hai người giằng co một hồi, chiếc áo bỗng rách toạc ra hết. Ngôn Thần cúi xuống, hôn lên ngực của cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng mân mê làn da trắng mịn ấy.
"Ưm… dừng lại đi, tôi xin anh!"
Diệp Hoan chỉ biết khóc và cầu xin nhưng Ngôn Thần vẫn không để tâm đến. Sau khi bị mất con, Ngôn Thần đã hoàn toàn rơi vào suy sụp, anh muốn bắt đền cô, bắt cô phải sinh con cho mình.
"Hoan Hoan, tôi yêu em… ọe… "
Ngôn Thần bất chợt buồn nôn sau khi vừa kịp tỏ tình. Anh đã uống quá nhiều rượu, đầu óc quay cuồng mơ hồ, men rượu đã khiến anh mệt mỏi mà ngất xỉu ngay trong lúc đang hành sự. Anh gục đầu xuống người của cô, cả cơ thể nặng như núi của anh đè xuống người Diệp Hoan khiến cô khó thở.
"Ngôn Thần, Ngôn Thần?"
Diệp Hoan gắng gượng đẩy Ngôn Thần ra, thân thể nhỏ bé của cô cố hết sức lắm mới có thể vật anh nằm sang bên cạnh. Tự dưng uống say rồi tới phòng người ta làm càn làm quấy, làm xong thì lăn ra ngủ, đúng là khiến cô phải bực mình!
Diệp Hoan run rẩy ngồi trên giường, cô vội vã che đi chỗ áo bị rách, ngồi bên cạnh ngắm nhìn Ngôn Thần. Chẳng biết anh có đang giả vờ ngủ hay không mà cứ luôn miệng gọi tên cô:
"Hoan Hoan, Hoan Hoan..."
Diệp Hoan cẩn thận kéo chăn lên đắp cho anh. Nhìn anh như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng. Hai hàng nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, tại sao cô và anh lại thành ra nông nỗi này cơ chứ?
"Ba mẹ ơi, bây giờ con phải làm sao đây? Huhu…"
Cô gục mặt xuống đầu gối òa khóc. Bây giờ cô đang rất bất lực, khoảng khắc này là dễ ra tay để giết Ngôn Thần nhất nhưng cô lại không làm được, cô không nỡ ra tay.
"Chị Diệp Hoan."
Diệp Hoan đang khóc nấc lên từng cơn thì vô tình nghe thấy giọng nói của Diệp Hiên. Cô ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn thử. Lúc nhìn thấy Diệp Hiên, cô đã đứng bật dậy, lao đến ôm chầm lấy em trai mình.
"Diệp Hiên, chị phải làm gì bây giờ… hức…"
Diệp Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi:
"Có em ở đây, em sẽ bảo vệ chị."
Đúng lúc ấy, Diệp Hiên để ý đến Ngôn Thần đang nằm ngủ ngon lành trên giường của Diệp Hoan. Thấy cúc áo của anh bị cởi hết ra, Diệp Hiên đã nghĩ tới việc Ngôn Thần lại tiếp tục cưỡng bức chị gái cậu ấy. Gương mặt của Diệp Hiên tối sầm lại, cậu ấy đẩy chị gái mình sang một bên, định lao đến cho Ngôn Thần một trận.
"Tên khốn Ngôn Thần lại cưỡng bức chị đúng không? Em phải giết chết hắn!"
Diệp Hoan hốt hoảng chạy đến cản Diệp Hiên, cô gấp gáp khuyên can:
"Đừng, Diệp Hiên! Đừng làm vậy mà, chị xin em!"
Diệp Hiên bị ngăn cản liền cảm thấy không vui. Rõ ràng trước đó Diệp Hoan là người muốn giết Ngôn Thần, vậy mà sau khi Diệp Hiên nói muốn giết anh thì cô lại ngăn cản. Diệp Hiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chị gái của mình, tức giận nói:
"Chị, hắn là kẻ đã giết chết ba mẹ của chúng ta, không những thế hắn còn dám cưỡng bức chị khi chị chỉ vừa mới sảy thai. Loại người này em không thể tha thứ, chị mau tránh ra một bên, em phải giết chết hắn để trả thù."
"Không… chị không cho phép em làm như vậy!"
Diệp Hoan vẫn một mực ngăn cản Diệp Hiên giết Ngôn Thần. Hành động này của cô thật khó hiểu, tại sao cô lại đi bảo vệ kẻ thù của mình như thế chứ?
"Chị đừng cản em, em phải giết hắn…"
"Đừng mà Diệp Hiên, có giết thì hãy để chị tự tay giết Ngôn Thần, chị xin em đấy, hãy để chị tự giết anh ta có được không?"
Diệp Hoan bất ngờ òa khóc. Lý do cô không cho Diệp Hiên giết Ngôn Thần không phải vì bảo vệ Ngôn Thần mà vì cô muốn tự tay mình giết chết anh. Nhưng lần nào ra tay cô cũng không thành công, liệu lần này cô có thành công hay không? Đó cũng chính là câu hỏi mà Diệp Hiên muốn hỏi cô vào lúc này.
"Chị… chị có thể ư? Chị có dám chắc là mình sẽ giết được Ngôn Thần không?"
Diệp Hoan khẽ gật đầu trong nước mắt. Cô đã phải lấy hết dũng cảm để gật đầu đồng ý với em trai. Lần này cô không biết có thành công hay không nhưng cô cũng đã quyết tâm rồi, cô phải giết Ngôn Thần.
"Cho chị thời gian qua đêm nay nữa thôi, chị sẽ tự tay giết anh ta, chị xin em đấy!"
Nếu Diệp Hoan đã nói như vậy thì Diệp Hiên cũng không còn lý do gì để ngăn cản cô nữa cả. Cơn giận trong lòng Diệp Hiên cũng dần tiêu biến, thay vào đó là sự thương xót dành cho chị gái.
"Diệp Hiên, em có thể hứa với chị một chuyện không?" Diệp Hoan bất ngờ hỏi.
"Chị nói đi, chuyện gì?"
Diệp Hoan loạng choạng vơ lấy tay của Diệp Hiên sau đó nắm chặt lấy nó, cô nói:
"Hứa với chị, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không được tiết lộ em là em trai của chị nghe chưa? Em sẽ vẫn là Lâm Tiêu - quản gia của dinh thự, em hứa đi."
"Tại sao em lại phải che giấu?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, hứa với chị đi A Hiên, chỉ khi em hứa thì chị mới yên tâm được."
Tuy Diệp Hiên không biết tại sao Diệp Hoan lại không cho mình tiết lộ thân phận nhưng nhìn chị gái mình thành khẩn như vậy, Diệp Hiên không nỡ từ chối. Cậu ấy liền gật đầu:
"Được, em hứa với chị."
Lời hứa ấy đã khiến Diệp Hoan nhẹ nhõm được phần nào. Cô mỉm cười, đưa tay sờ lên má của Diệp Hiên. Lý do cô không cho phép Diệp Hiên tiết lộ thân phận là vì sợ Diệp Hiên sẽ gặp nguy hiểm. Một mình cô chịu khổ là đủ rồi, cô không thể để em trai mình cũng chịu khổ theo mình được.
…
Sáng hôm sau,
Chuyện lớn mấy ngày nay đang xảy ra ở dinh thự Phượng Hoàng đã đến tai của Ninh Nhã Ân. Cô ta vì lo lắng cho sức khỏe của Ngôn Thần nên sáng sớm hôm nay đã phi xe tới đây.
Lúc Ninh Nhã Ân định chạy vào trong dinh thự thì chạm mặt Âu Dương Vũ Thiên đang đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vũ Thiên, Ninh Nhã Ân đã vội vàng hỏi anh ta:
"Âu Dương Vũ Thiên, Ngôn Thần có ở trong đó không?"
Âu Dương Vũ Thiên khẽ ngó đầu vào trong nhà, sau đó thì thở dài đáp:
"Mấy ngày nay cậu ta toàn rầu rĩ ở trong dinh thự suốt, có đi được đâu đâu."
Ninh Nhã Ân bắt đầu thấy lo lắng cho Ngôn Thần, cô ấy không thể chờ thêm được nữa, cô ấy phải tìm Ngôn Thần ngay thôi. Nhưng đến khi Ninh Nhã Ân định bước vào trong thì Ngôn Thần đã hấp tấp chạy ra ngoài, điên cuồng gọi tên Diệp Hoan:
"Diệp Hoan, Diệp Hoan, em ở đâu? Em đi đâu rồi, Diệp Hoan?"
Vì sáng sớm tỉnh dậy không tìm thấy Diệp Hoan nên Ngôn Thần đã chạy đi tìm cô. Tìm cô khắp nhà không thấy nên anh mới quyết định chạy ra khỏi dinh thự để tìm cô.
"Ngôn Thần?"
Ninh Nhã Ân vội vàng đuổi theo Ngôn Thần, giữ anh lại rồi hỏi:
"Ngôn Thần, anh đi đâu vậy?"
"Diệp Hoan, tôi phải đi tìm Diệp Hoan, cô có nhìn thấy cô ấy đâu không?"
Chứng kiến Ngôn Thần tìm Diệp Hoan một cách mù quáng như vậy, Ninh Nhã Ân liền cảm thấy tủi thân. Chuyện đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn lo lắng cho con gái của kẻ thù nữa sao?
"Ngôn Thần, tại sao anh cứ đâm đầu vào yêu Diệp Hoan thế? Cô ta thì có gì tốt?" Ninh Nhã Ân bất mãn hét lên.
Ngôn Thần trừng mắt nhìn Ninh Nhã Ân. Anh bám lấy hai vai của cô ta, siết chặt lấy nó rồi gằn giọng:
"Cái gì của Diệp Hoan cũng tốt hết, cô ấy tốt mọi mặt, tất cả mọi thứ đều tốt…"
"Anh đúng là mù quáng rồi đấy Ngôn Thần."
"Câm miệng, cô thì biết cái gì?"
Đúng lúc đó, Diệp Hoan lững thững bước từ cổng dinh thự vào trong sân. Gương mặt cô không mảy may một chút cảm xúc, cứ như thế chậm rãi tiến vào trong dinh thự.
Ngôn Thần nhìn thấy Diệp Hoan liền tươi cười rạng rỡ. Anh vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy cô, siết chặt cô vào trong lòng mình, vuốt ve mái tóc của cô rồi nói:
"Hoan Hoan, em đã đi đâu vậy? Em có biết tôi tìm em nãy giờ mà muốn phát điên không hả?"
Diệp Hoan đứng im để cho Ngôn Thần ôm mình. Cô không ôm lại cũng không phản kháng, trên mặt cũng không có chút cảm xúc nào, trông cô giống như người mất hồn vậy.
"Tôi xin lỗi em về chuyện đêm qua. Đêm qua là tôi say quá nên mới làm thế với em, tôi xin lỗi, thực sự xin… hự…"
Phập!
Ngôn Thần chưa nói hết câu thì Diệp Hoan đã rút con dao trong người ra, đâm thẳng vào hông bụng của anh. Nhát đâm này đến bất ngờ quá, nó khiến anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý chút nào cả.
"Hoan Hoan, em… tại sao em lại làm vậy?"
Diệp Hoan khẽ thì thầm vào tai của Ngôn Thần:
"Cuối cùng thì tôi cũng giết được anh rồi Ngôn Thần."
Dứt lời, Diệp Hoan định rút dao ra khỏi người anh và đẩy anh ra nhưng cô lại bị Ngôn Thần ngăn lại, tiếp tục ôm chặt cô vào lòng. Những người xung quanh vẫn chưa ai hay biết Ngôn Thần bị dao đâm và anh cũng chưa muốn rời xa Diệp Hoan nên mới làm vậy.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ngôn Thần đã kịp nói vài câu với Diệp Hoan:
"Hoan Hoan… cái mạng này nếu em muốn lấy… thì cứ lấy, nhưng… tôi vẫn muốn nói với em rằng… tôi… tôi yêu em rất nhiều, yêu em hơn cả mạng sống của tôi… thật đấy!"