Dinh thự Phượng Hoàng,
Ngôn Hạ chuẩn bị đi học, vừa bước chân ra khỏi dinh thự thì vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chống tay vào tường, cúi đầu xuống thở hổn hển, có vẻ người đó vừa chạy đoạn đường dài tới đây nên mới mệt như vậy.
"A Hiên?"
Người đó vừa nghe thấy câu hỏi dò của Ngôn Hạ thì bỗng ngẩng mặt lên, không ai khác đó chính là Diệp Hiên rồi.
"Ngôn Hạ…"
Ngôn Hạ bỗng mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Ngay lập tức, cô nàng bèn chạy đến ôm chầm lấy Diệp Hiên, hai hàng nước mắt cứ thế vô thức rơi xuống.
"A Hiên, em cứ tưởng… cứ tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa…"
Thấy Ngôn Hạ khóc khi được gặp lại mình, Diệp Hiên cũng cảm thấy đau lòng. Cậu ấy vươn tay ôm lấy Ngôn Hạ, cố gắng an ủi cô gái nhỏ bé này.
"Anh xin lỗi em Ngôn Hạ, xin lỗi em."
"Anh sẽ không rời bỏ em nữa có đúng không? A Hiên, anh đừng bỏ em một mình mà, nếu anh muốn đi thì hãy đưa em đi cùng, em xin anh đấy!" Ngôn Hạ vừa khóc vừa nấc lên từng cơn.
Diệp Hiên đột ngột bỏ đi, đó chính là nỗi đau đớn và hụt hẫng nhất đối với Ngôn Hạ. Khoảng thời gian không có Diệp Hiên ở bên cạnh, Ngôn Hạ lúc nào cũng cảm thấy trống vắng, cộng thêm mấy việc xảy ra gần đây nữa, nó đã khiến Ngôn Hạ quá mệt mỏi rồi.
"Anh sẽ không rời đi nữa đâu, anh hứa với em, sẽ ở bên cạnh em."
Trải qua nhiều chuyện, Diệp Hiên cuối cùng cũng phát hiện ra bản thân không thể rời xa người mình yêu được. Ở bên cạnh Ngôn Hạ, chăm sóc cho cô ấy, bảo vệ cô ấy, chính là điều hạnh phúc nhất đối với Diệp Hiên.
Thấy Diệp Hiên đã trở về nhưng lại không thấy Diệp Hoan đâu nên Ngôn Hạ đã vội vàng hỏi cậu ấy:
"A Hiên, chị Diệp Hoan không về cùng anh ư?"
Nhắc đến Diệp Hoan, Diệp Hiên mới bất ngờ nhớ lại chuyện mình đang muốn nói ngay lúc đầu tới nơi này. Chỉ vì được gặp lại Ngôn Hạ nên Diệp Hiên đã nhất thời quên mất chuyện chính.
Diệp Hiên được Long Hà Dực thả ra vì muốn giữ lời hứa với Diệp Hoan nhưng cô lại bị bọn họ đưa tới một nơi để thực hiện kế hoạch hãm hại Ngôn Thần. Diệp Hiên biết chuyện này nên mới chạy một mạch tới dinh thự Phượng Hoàng, nhằm báo tin này cho Âu Dương Vũ Thiên.
"Đúng rồi Ngôn Hạ, Âu Dương thiếu gia đang ở đâu?"
"Anh ấy… đang ở bên trong ạ, có chuyện gì thế?" Ngôn Hạ ngơ ngác chỉ tay vào trong nhà.
Thấy vậy, Diệp Hiên liền tức tốc chạy vào trong dinh thự để tìm Âu Dương Vũ Thiên. Bây giờ người có thể cứu được Diệp Hoan và Ngôn Thần chỉ có mình Âu Dương Vũ Thiên.
Sau khi chạy vào trong, Diệp Hiên bắt gặp Âu Dương Vũ Thiên đang thong thả bước xuống cầu thang. Dường như anh ta vẫn chưa biết chuyện Ngôn Thần một mình đi cứu Diệp Hoan vì lúc anh rời đi, anh không hề nói chuyện này cho bất kỳ ai cả.
"Âu Dương thiếu gia!"
Âu Dương Vũ Thiên có hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Diệp Hiên. Anh ta bước vội xuống dưới nhà, định chỉ tay hỏi tội Diệp Hiên thì đã bị Diệp Hiên chen lời nói trước.
"Anh mau dẫn người tới hỗ trợ Ngôn Thần đi, nếu không anh ấy sẽ bị đám người của Long Hà Dực đánh chết mất!"
"Cái gì? Ngôn Thần làm sao?" Âu Dương Vũ Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên ngơ ngác hỏi lại.
Diệp Hiên hấp tấp giải thích:
"Người của Long Hà Dực có gửi một bức thư tới dinh thự nói rằng nếu Ngôn Thần muốn cứu chị tôi phải tới địa điểm hẹn một mình. Đó thực chất là một cái bẫy để chúng dụ Ngôn Thần vào tròng, nếu chúng ta còn không tới cứu người thì cả Ngôn Thần và chị tôi sẽ bị chúng giết chết."
Lúc này Âu Dương Vũ Thiên mới ngỡ ngàng hiểu ra mọi chuyện. Ngôn Thần hành động một mình như vậy là rất nguy hiểm, đáng lẽ ra cũng phải nói cho Âu Dương Vũ Thiên biết để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra chứ?
"Địa điểm hẹn của bọn họ là ở đâu?"
"Khu đất trống nằm ngoài thành phố."
Đám người này quả nhiên là đã có sắp xếp trước, chọn một nơi nằm ngoài phạm vi quản lý của Phượng Hoàng Lửa để giăng bẫy bắt Ngôn Thần. Đúng là khốn nạn!
Âu Dương Vũ Thiên vội vã chạy ra khỏi dinh thự, huy động người trong tổ chức chuẩn bị vũ khí để đi cứu Ngôn Thần và Diệp Hoan. Chắc chắn sẽ có trận đánh nảy lửa xảy ra. Hôm nay, nếu phía Âu Dương Vũ Thiên mà bại trận thì tất cả sẽ chấm hết!
Đã tới lúc Hắc Long và Phượng Hoàng Lửa chính thức đối đầu rồi!
Sau khi đoàn người của Âu Dương Vũ Thiên rời đi, Diệp Hiên cũng hấp tấp đuổi theo nhằm muốn hỗ trợ mọi người cứu hai người kia. Ngôn Hạ thấy thế cũng đi theo Diệp Hiên nhưng hai người họ bắt taxi xong thì lại vô tình để mất dấu.
Trong khi đó, tại khu đất bỏ hoang ngoài thành phố.
Diệp Hoan đỡ Ngôn Thần ngồi dậy, để anh dựa đầu vào vai mình cho thoải mái nhưng dường như cơ thể anh đã không chịu được nữa rồi.
"Ngôn Thần, anh cố chịu một chút, em sẽ mau chóng đưa anh rời khỏi đây."
Tới đoạn, Diệp Hoan định gồng sức đỡ Ngôn Thần đứng dậy thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động lạ cùng giọng nói quen thuộc.
Cạch!
"Ngồi yên, không được nhúc nhích!"
Diệp Hoan hoang mang, từ từ ngửa mặt lên nhìn thử. Hóa ra, giọng nói đó là của Lăng Việt, anh ta đang đứng trước mặt hai người họ, chĩa súng về phía của Ngôn Thần và Diệp Hoan với một ánh mắt đầy giận dữ.
"Lăng Việt?"
Diệp Hoan run sợ ôm chầm lấy Ngôn Thần để bảo vệ cho anh. Cô biết Lăng Việt đang nhắm vào ai nên không thể để Lăng Việt làm hại tới Ngôn Thần.
"Diệp Hoan, em mau tránh ra một bên, hôm nay anh nhất định phải tự tay giết chết Ngôn Thần."
Lăng Việt hạ giọng ngỏ lời muốn Diệp Hoan tránh ra nhưng càng nói cô càng ôm Ngôn Thần chặt hơn. Thậm chí Diệp Hoan còn tự mình lao ra trước nòng súng để làm lá chắn cho Ngôn Thần.
"Không, Lăng Việt, anh đừng giết Ngôn Thần. Người có lỗi với anh là em, cầu xin anh, hãy tha cho anh ấy!"
Lăng Việt híp mắt nhìn Diệp Hoan, đã tới nước này rồi mà cô còn bảo vệ cho Ngôn Thần sao? Người phụ nữ mình yêu lại đang dùng cả tính mạng để bảo vệ cho người đàn ông khác, chuyện này Lăng Việt thật khó lòng mà chấp nhận được!
"Diệp Hoan, em bảo vệ hắn như vậy có đáng không? Hắn là kẻ đã giết chết ba mẹ em, hắn đã nhẫn tâm cướp em ra khỏi tay anh, vậy mà em còn bảo vệ cho hắn?"
Trước sự mù quáng của Diệp Hoan, Lăng Việt chỉ biết lớn tiếng nói rõ cho cô hiểu. Đương nhiên Diệp Hoan biết Ngôn Thần đã làm những điều sai trái, khó thể tha thứ nhưng anh cũng đang trong tình trạng "lành ít dữ nhiều", sao có thể chịu nổi vài viên đạn từ súng của Lăng Việt được chứ?
"Lăng Việt, em xin anh đấy, đừng giết Ngôn Thần. Anh ấy đã bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy rồi, em xin anh, đừng bắn anh ấy…"
Diệp Hoan vẫn đứng trước đầu súng, lấy thân mình bảo vệ cho Ngôn Thần. Lăng Việt im lặng nhìn Diệp Hoan, tay cầm súng run run không nỡ bóp cò. Anh ta muốn giết Ngôn Thần nhưng lại không nhẫn tâm ra tay với Diệp Hoan, tình huống này thật khó xử!
"Diệp Hoan, em yêu Ngôn Thần tới mức này luôn sao? Em vì hắn mà ruồng bỏ anh, đến hôm nay em lại vì hắn mà ngăn cản đầu súng, em… đúng là một kẻ vô tình!"
"Lăng Việt, là em có lỗi với anh, nếu muốn giết thì xin anh hãy giết em."
Giết Diệp Hoan sao?
Lăng Việt sao có thể ra tay được cơ chứ?
Đây là cơ hội tốt nhất cho Lăng Việt kết liễu mạng sống của Ngôn Thần nhưng Diệp Hoan cứ như thế này thì anh ta làm sao mà xuống tay được?
Nghiêm Diệt đứng một bên chứng kiến Lăng Việt cầm súng mà cứ đôi co qua lại thật khiến người khác khó chịu. Nếu không phải do Long Hà Dực hạ lệnh để Lăng Việt tự bắn Ngôn Thần thì Nghiêm Diệt đã cướp súng, bắn vài phát vào anh từ lâu rồi.
Đột nhiên, một tên vệ sĩ từ phía ngoài hấp tấp chạy vào báo cáo với điệu bộ vô cùng nguy cấp:
"Nghiêm đại ca, không xong rồi, ở bên ngoài… ở bên ngoài đám người của Âu Dương Vũ Thiên đã kéo tới đây rồi!"
"Cái gì? Còn không mau ra đó ngăn chúng lại."
"Vâng."
Mới đó mà Âu Dương Vũ Thiên đã dẫn người tới rồi, đúng là nhanh hơn bọn chúng tưởng. Thấy Lăng Việt lề mề mãi mà không chịu bắn, Nghiêm Diệt tức giận đùng đùng lao đến cướp lấy khẩu súng trên tay Lăng Việt.
"Chỉ là bắn chết người thôi mà, có gì mà lề mà lề mề vậy?"
"Chờ đã Nghiêm Diệt, Long đại chủ đã nói tôi mới là người được phép nổ súng!"
Lăng Việt hốt hoảng cản lấy họng súng trên tay Nghiêm Diệt, Diệp Hoan vẫn đang trở thành mục tiêu của khẩu súng này nên anh ta không thể để cô bị nguy hiểm.
"Người chết rồi thì ai nổ súng mà chẳng như nhau. Tránh ra, để tôi giúp anh kết liễu cái mạng của hai người này."
Nghiêm Diệt nổi khùng hất tay Lăng Việt ra, anh ta không giống như Lăng Việt cứ chần chừ mãi, mà đã thẳng tay bóp cò súng ngay sau đó.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba phát đạn bắn ra liên tiếp. Diệp Hoan nhắm chặt mắt lại, sợ hãi ôm chầm lấy Ngôn Thần.
Không gian yên lặng một lát, đến khi Diệp Hoan mở mắt ra thì phát hiện bản thân mình và Ngôn Thần vẫn an toàn. Nhưng rõ ràng cô nghe thấy ba tiếng súng vang lên mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Hoan vội vàng quay đầu sang, bỗng nhìn thấy Lăng Việt đang đứng trước đầu súng, từ từ ngã nhào xuống mặt đất. Hóa ra người đỡ ba phát đạn đó chính là Lăng Việt, anh ta vì muốn bảo vệ Diệp Hoan nên mới liều mạng như vậy.
"Chết tiệt!" Nghiêm Diệt bắn nhầm Lăng Việt nên bất giác chửi thề.
"Lăng Việt, Lăng Việt!"
Thấy Lăng Việt bị bắn, Diệp Hoan liền vội vàng lao đến chỗ anh ta. Ba phát đạn bắn liên tiếp vào bụng Lăng Việt, máu chảy đầy áo, e là… sẽ khó mà qua khỏi.
Lúc Diệp Hoan định đỡ lấy Lăng Việt thì đột nhiên có ai đó chạy tới, đẩy cô ngã ra xa.
"Tránh ra!"
"Á…"
Người chạy tới chính là Hứa Kỳ Kỳ, cô ấy vẫn luôn theo dõi Lăng Việt kể từ lúc anh ta trở thành tay sai của Long Hà Dực. Đứng một bên chứng kiến Lăng Việt xả thân cứu Diệp Hoan, Hứa Kỳ Kỳ vừa đau lòng vừa tủi thân.
"Lăng Việt, tại sao anh lại làm như vậy? Sao anh lại liều mình cứu Diệp Hoan? Còn em thì sao? Sao anh không nghĩ tới em, nếu như anh chết rồi thì em phải sống như thế hả?"