Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 88: Kiếp Này... Là Anh Nợ Em.




Nhìn thấy Hứa Kỳ Kỳ, Lăng Việt liền chậm rãi đưa bàn tay run rẩy dính đầy máu tươi lên trên. Anh ta không thể nói rõ thành lời, chỉ ú ớ được vài từ ở cuống họng nhưng Hứa Kỳ Kỳ vẫn hiểu Lăng Việt định nói gì, cô ấy cầm lấy tay của Lăng Việt, áp vào má mình.

"Kỳ Kỳ, là… em sao?"

Hứa Kỳ Kỳ cúi đầu xuống nhìn Lăng Việt, khóc lóc nức nở.

"Là em, là em đây! Lăng Việt, anh phải cố lên, em sẽ cứu anh!"

Lúc Hứa Kỳ Kỳ định đỡ Lăng Việt đứng dậy thì bỗng dưng bị Lăng Việt cản lại, anh ta lắc đầu:

"Đừng… không… không cần cứu, anh… anh không thoát khỏi cái chết… nên đừng phí sức! Khụ… khụ…"

Lăng Việt bất ngờ thổ huyết, máu chảy ra cằm được Hứa Kỳ Kỳ lau vội đi. Cô ấy run run lau máu cho Lăng Việt, vừa run vừa sợ Lăng Việt sẽ chết.

"Lăng Việt, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Trước khi chết, Lăng Việt được gặp Hứa Kỳ Kỳ thế này cũng là một điều tốt. Anh ta chỉ tiếc rằng mình còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người con trai mà đã phải đi xa. Lăng Việt mỉm cười nhìn Hứa Kỳ Kỳ, cố nói nốt mấy lời cuối cùng trước khi không còn cơ hội.

"Kỳ Kỳ, kiếp này… là anh nợ em. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, làm trâu làm ngựa để trả nợ tình cho em."

Hứa Kỳ Kỳ vừa khóc vừa lắc đầu:

"Không, em không cần kiếp sau. Kiếp này anh phải trả nợ tình cho em, thế nên anh không được chết, không được chết!"

Kiếp người ngắn lắm, nay sống mai chết là điều không ai có thể lường trước được. Hứa Kỳ Kỳ đã bên cạnh Lăng Việt từ nhỏ, cùng Lăng Việt trải qua vô số chuyện, tuy không thể là bạn đời nhưng cũng xem như là tri kỷ. Một kiếp của Lăng Việt trôi qua với một cuộc tình đầy đau khổ và cái chết đau đớn, anh ta vẫn còn nợ Hứa Kỳ Kỳ, nợ cô ấy một mối ân tình!

Kiếp này không thể bù đắp, nguyện kiếp sau sẽ bù đắp cho người. Nhưng tới kiếp sau liệu cả hai có thể gặp lại nhau được không?

Lăng Việt buông xuôi hai tay, gục mặt vào lòng Hứa Kỳ Kỳ. Anh ta chết rồi! Lăng Việt... đã chết rồi!

Hứa Kỳ Kỳ đau đớn gào khóc trong tuyệt vọng. Còn về Diệp Hoan, cô cũng không thể ngăn nổi sự đau khổ mà ngã phịch xuống mặt đất, ôm mặt khóc trước cái chết của Lăng Việt.

Kiếp này là Diệp Hoan đã nợ Lăng Việt, là cô đã phụ tấm chân tình của anh ta.

Cái chết của Lăng Việt đã cướp đi sự bình tĩnh của Hứa Kỳ Kỳ. Cô ấy vẫn khóc thương cho chồng mình nhưng gương mặt lại đờ đẫn, bơ phờ, giống như người mất hồn vậy.

"Lăng Việt, anh không thể để em lại một mình như vậy được!"

Lẩm bẩm một hồi, Hứa Kỳ Kỳ liền đánh mắt sang khẩu súng nằm gần đó. Khẩu súng ấy là do Nghiêm Diệt vứt ở đấy trước khi chạy ra ngoài kia ngăn cản đám người Âu Dương Vũ Thiên. Cô ấy vội vã vơ lấy súng, chĩa thẳng vào tim của mình.

"Hứa Kỳ Kỳ, cô làm cái gì vậy? Đừng, cô đừng làm như thế!"

Thấy Hứa Kỳ Kỳ có ý định tự sát, Diệp Hoan vội vàng muốn ngăn cản. Hứa Kỳ Kỳ ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn Diệp Hoan, cho tới cuối cùng, cô ta vẫn thua trước Diệp Hoan.

"Diệp Hoan, tôi lại thua cô nữa rồi! Lăng Việt vì cô mà không tiếc mạng sống vậy thì tôi cũng có thể vì anh ấy… mà đi theo anh ấy xuống dưới đó."

"Đừng mà Kỳ Kỳ! Cô phải nghĩ cho ba mẹ, người thân của cô nữa chứ? Đừng làm như vậy mà Kỳ Kỳ, bỏ súng xuống đi, tôi xin cô."

Hứa Kỳ Kỳ bây giờ chỉ muốn đi theo Lăng Việt, còn những chuyện khác cô ấy chẳng muốn bận tâm đến.



Pằng!

"Không…"

Viên đạn xuyên qua tim của Hứa Kỳ Kỳ, khẩu súng trên tay cô ấy vô thức rơi xuống mặt đất. Cuối cùng thì… cô ấy cũng có thể đi theo Lăng Việt rồi.

"Lăng Việt, em… em đến với anh đây."

Nói xong câu nói cuối, Hứa Kỳ Kỳ liền đổ người, nằm xuống mặt đất. Hai người họ đến lúc chết cũng là muốn chết cạnh nhau, cùng nhau bước xuống hoàng tuyền.

Diệp Hoan bất lực trước sự ra đi của hai người họ, tình cảm mà Hứa Kỳ Kỳ dành cho Lăng Việt là thứ tình cảm mãi mãi Diệp Hoan không thể với tới được. Là cô hại hai người họ, là cô đã cướp mất hạnh phúc của hai người họ.

Nhìn thấy Diệp Hoan đau lòng, tiếc thương trước sự ra đi của Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ, Ngôn Thần cũng đồng cảm với cô. Anh gượng mình ngồi thẳng dậy, chống tay xuống mặt đất, thều thào gọi khẽ tên của cô:

"Diệp Hoan..."

Diệp Hoan nghe vậy bèn chạy đến bên Ngôn Thần, cô đỡ lấy anh, vội vã hỏi anh:

"Ngôn Thần, anh sao rồi? Còn chịu được nữa không? Để em đưa anh tới bệnh viện."

"Anh không sao… có em ở bên cạnh anh, anh không sao cả… khụ… khụ."

Ngôn Thần bất ngờ ho sặc sụa, cơ thể cũng yếu dần đi. Anh đã bị đánh đến nông nỗi này mà còn nói không sao cả, đúng là cứng đầu mà!

Bỗng dưng lúc đó, Âu Dương Vũ Thiên bất ngờ chạy tới chỗ hai người họ. Người của anh ta đang giữ chân đám Nghiêm Diệt ở bên ngoài nên tạm thời có thể vào trong đây báo tin cho Ngôn Thần và Diệp Hoan.

"Ngôn Thần, Diệp Hoan, hai người có sao không?"

"Âu Dương Vũ Thiên?"

Thời gian không còn nhiều, đám người Nghiêm Diệt sẽ nhanh chóng đánh vào đây và Ngôn Thần cũng cần phải tới bệnh viện càng nhanh càng tốt. Âu Dương Vũ Thiên vội vã phụ Diệp Hoan đỡ Ngôn Thần đứng dậy, để anh khoác tay qua vai Diệp Hoan, lấy cô làm điểm tựa mà lập tức rời khỏi đây.

"Diệp Hoan, cô mau đưa Ngôn Thần đi đi, ở đây tôi sẽ lo."

Âu Dương Vũ Thiên định chạy ra ngoài tiếp ứng thì đột nhiên Diệp Hoan lại nói:

"Âu Dương Vũ Thiên, chờ đã."

"Sao thế?"

"Xong việc, anh có thể giúp tôi đưa Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ rời khỏi đây được không?"

Âu Dương Vũ Thiên liếc mắt nhìn hai cái xác nằm trên mặt đất rồi gật đầu đồng ý với Diệp Hoan. Ngay sau đó, Diệp Hoan đã cùng Ngôn Thần rời khỏi nơi này, cô phải mau chóng đưa Ngôn Thần tới bệnh viện để cấp cứu kịp thời.

Đi được một đoạn xa, Ngôn Thần không thể gắng gượng nổi nữa mà ngã xuống mặt đường. Diệp Hoan hốt hoảng đỡ lấy anh, cô lo lắng nói:

"Ngôn Thần, Ngôn Thần, anh cố chịu thêm tí nữa, em nhất định sẽ đưa anh tới bệnh viện."

"Diệp Hoan, anh…"

Ngôn Thần chưa kịp nói xong, hai tay của anh đã bị Diệp Hoan vòng qua đầu mình. Cô muốn cõng anh trên lưng nhưng cơ thể nhỏ bé của cô sao cõng nổi một người như Ngôn Thần cơ chứ?



"Diệp Hoan, em không cõng được anh đâu, đừng cố…"

"Không. Em nhất định phải đưa anh tới bệnh viện."

Diệp Hoan gồng mình cõng Ngôn Thần ở trên lưng. Bình thường trông cô rất yếu ớt nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Diệp Hoan trong những lúc nguy cấp như thế này lại vô cùng mạnh mẽ, cô có thể cõng Ngôn Thần trên lưng, tiến từng bước về phía trước.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang cố hết sức bước từng bước chân nặng nề trên mặt đường mà không khỏi xót xa. Cô gái ấy đã phải mạnh mẽ thế nào mới có thể cõng được một người cao lớn như Ngôn Thần.

Ngôn Thần đã hoàn toàn kiệt sức, anh bây giờ chỉ có thể thều thào nói với cô được vài điều nữa mà thôi. Anh ghé vào tai của Diệp Hoan, thì thầm:

"Diệp Hoan, em cứu anh một mạng, anh liền dùng cả đời mình để bảo vệ cho em. Nhưng có lẽ… anh không thể giữ được lời hứa bảo vệ em cả đời nữa rồi!"

Diệp Hoan vẫn gắng gượng bước đi, khi nghe Ngôn Thần nói vậy thì nước mắt của cô bỗng rơi xuống.

"Đừng… đừng nói nữa, em nhất định sẽ cứu được anh."

Thấy Diệp Hoan quyết tâm như vậy Ngôn Thần vô cùng hạnh phúc. Nhưng sống chết là do ông trời quyết định, cho dù anh chưa muốn chết thì cũng không thể tránh khỏi số trời.

Đi được vài bước nữa, Diệp Hoan bỗng dưng mất thăng bằng khiến cả hai người ngã nhào xuống mặt đường. Ngôn Thần tựa lưng vào bức tường gần đó, anh biết Diệp Hoan cho dù có cố đến mấy cũng không thể cõng nổi anh.

"Diệp Hoan, em đừng cố nữa, em không cõng nổi anh đâu."

Diệp Hoan vội vàng lắc đầu:

"Không, cho dù có phải cố hết sức em cũng sẽ đưa anh tới bệnh viện."

Nói rồi, Diệp Hoan ngó đầu nhìn hai bên đường nhưng lạ là chẳng có lấy một cái xe nào cả. Nơi này vắng tanh không có một bóng người, chỉ có hai người họ khổ sở ở trên con đường dài này mà thôi. Biết đã chẳng còn cách nào, Diệp Hoan liền ôm mặt khóc, chẳng lẽ cô lại phải nhìn Ngôn Thần chết trước mặt mình như vậy sao?

"Huhu… là em không thể cứu được anh, là em ngu ngốc, em xin lỗi… hức!"

Gương mặt Ngôn Thần trắng bệch, đôi môi khô khốc không còn chút sức sống nào nhưng anh vẫn cố gượng đưa tay nắm lấy hai tay của Diệp Hoan. Anh mỉm cười an ủi cô:

"Đừng khóc, mọi chuyện đâu phải lỗi của em."

"Ngôn Thần, anh không được chết, em không cho phép anh chết. Anh đã hứa sẽ làm trâu làm ngựa để bù đắp cho em vì vậy anh không được phép chết, không được… huhu…"

Ngôn Thần cũng chưa muốn chết nhưng cơ thể anh không thể chịu được nữa rồi. Thấy Diệp Hoan mít ướt như một đứa trẻ, Ngôn Thần liền giơ tay giúp cô lau nước mắt trên má.

"Xin lỗi em Diệp Hoan, nhưng anh… không thể giữ được lời hứa ấy nữa rồi. Anh xin lỗi… xin lỗi em…"

Tay của Ngôn Thần bất ngờ rơi tự do xuống mặt đất, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại. Diệp Hoan bất chợt ôm chầm lấy Ngôn Thần, đầu anh vô thức gục xuống vai của cô, hơi thở cũng trở nên yếu dần.

"Không, Ngôn Thần, anh không được chết! Anh có nghe em nói không hả? Ngôn Thần..."

Diệp Hoan kêu gào trong vô vọng nhưng Ngôn Thần đã không thể đáp lại cô nữa rồi. Sao anh có thể nhẫn tâm bỏ lại cô một mình như vậy? Không… anh không được phép chết!

"Có ai không, cứu Ngôn Thần với! Cứu anh ấy đi, làm ơn đấy!"

Từ phía xa, bỗng dưng xuất hiện bóng dáng của một chiếc taxi. Diệp Hoan lờ đờ nhìn về hướng đó, định giơ tay xin cầu cứu nhưng lại kiệt sức ngã vào lòng của Ngôn Thần. Cả hai người bất tỉnh bên vệ đường cho tới khi chiếc taxi kia tới thì…