Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 90: Nhất Định Trở Về.




Nghe được những lời này của Diệp Hoan, Ngôn Thần cũng cảm thấy ấm lòng. Anh mỉm cười siết chặt lấy cô, đáp lại:

"Cảm ơn em đã tiếp thêm động lực cho anh."

Kể từ khoảnh khắc Ngôn Thần không màng đến tính mạng, chịu đựng từng đòn gậy của đám người Nghiêm Diệt để cứu Diệp Hoan thì cô đã nhận ra Ngôn Thần... chính là người cô muốn ở bên cả đời. Cô nguyện bước cùng anh, tiến lùi cùng anh, chiến đấu cùng anh, chỉ mong sao có thể cùng anh đi đến hạnh phúc.

Đang mải mơ màng trong giấc mộng đẹp của tương lai, Diệp Hoan liền bất ngờ sực tỉnh táo trở lại khi cô phát hiện Ngôn Thần đã bế bổng cô trên tay lúc nào không hay biết.

"Ngôn Thần, thả em xuống, anh đang làm gì vậy?"

Diệp Hoan hoảng hốt bám lấy cổ của Ngôn Thần, cô ngơ ngác nhìn anh mà không hiểu anh định làm gì cả.

Bịch!

Ngôn Thần mạnh tay ném Diệp Hoan nằm xuống giường bệnh, sau đó chồm lên người của cô, đè cô ở bên dưới mình.

"Ngôn Thần, anh… ưm…"

Diệp Hoan chưa kịp phản ứng gì đã bị Ngôn Thần khóa môi. Anh cúi xuống ngấu nghiến hôn lên đôi môi nhỏ của cô, mùi vị ngọt ngào của môi cô, anh thật muốn nhấm nháp nó tới khi nào chán thì thôi.

"Ưm…"

Diệp Hoan vòng tay qua cổ Ngôn Thần, cố định ở đó. Thỉnh thoảng cô lại phát ra những âm thanh vô cùng mê muội khiến Ngôn Thần như bị kích thích mà càng lúc càng làm càn.

Miệng nhỏ của Diệp Hoan bị Ngôn Thần rút hết oxi, thuận thế đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong để càn quét. Đã lâu lắm rồi anh chưa hôn cô như thế này, thật muốn cứ thế cùng cô chìm đắm trong nó không rời.

Nhân lúc Diệp Hoan đang mải chìm đắm trong nụ hôn kia, Ngôn Thần liền vén áo của cô lên cao, anh thò tay vào trong người cô mò mẫm, mò mẫm liên tục. Tới khi tìm đến cái thứ "tròn tròn mềm mại" trên người cô thì dừng lại. Ngôn Thần lúc hôn chưa bao giờ chịu an phận, lúc nào tay của anh cũng thích "đi chơi xa" trên cơ thể của Diệp Hoan.

"Chờ đã Ngôn Thần, đây là bệnh viện đấy! Chúng ta không được làm cái chuyện đó!"

Diệp Hoan ngại ngùng nắm lấy tay Ngôn Thần khi anh đòi cởi áo của mình. Cô biết đây là bệnh viện, có nhiều người qua lại và hơn thế nữa cửa phòng bệnh này lại không có khóa trong. Thấy Diệp Hoan không muốn, Ngôn Thần liền cau mày khó chịu:

"Em bắt anh phải nhịn sao?"

"Không… ý em là… nơi này không có thích hợp."

"Được, nếu vậy thì chúng ta ra khách sạn."

Vốn dĩ Diệp Hoan nói như vậy để Ngôn Thần biết điều dừng lại thế nhưng anh lại phán luôn một câu muốn ra khách sạn. Không còn cách nào khác, Diệp Hoan đành phải nói với anh:

"Ngôn Thần, hôm nay em không tiện."

Diệp Hoan nói câu nói "đầy hàm ý" này khiến Ngôn Thần bất ngờ mất hứng. Mặt anh cứng đơ lại như tượng đá, phải mất vài giây mới trở lại bình thường.

Chậc...

Không "ăn" được Diệp Hoan, Ngôn Thần quay ra giận dỗi. Tuy biết là trường hợp bất đắc dĩ nhưng anh vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng và khó chịu trong người.

Thấy Ngôn Thần đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay mặt đi không thèm nhìn mình, Diệp Hoan đã vội vàng nằm xuống đùi anh. Cô ngửa mặt lên nhìn anh, dơ hai tay lên trên cố định ở mặt anh rồi nói:



"Sao thế? Anh giận em à?"

"Không, anh không giận em. Chỉ là… mỗi lần nhìn em, anh lại không kiểm soát được bản thân." Ngôn Thần đưa tay nhéo má Diệp Hoan.

Ngôn Thần biết kiềm chế là cái tốt nhưng Diệp Hoan không thể cứ bắt anh kiềm chế mãi được. Cũng lâu rồi không được gần gũi bên cạnh Ngôn Thần, Diệp Hoan cũng cơ chút muốn anh.

Chụt!

Đột nhiên, Diệp Hoan nhướn người lên, chủ động hôn lên môi của Ngôn Thần. Hôn xong, Diệp Hoan lại nằm xuống, cô che mặt vì xấu hổ. Còn Ngôn Thần, anh vẫn đang đơ hết cả người vì món quà bất ngờ vừa rồi, tuy nụ hôn chỉ kéo dài có vài giây nhưng lại khiến Ngôn Thần nhất thời chưa thoát khỏi sự vui sướng.

Lúc sau, anh bất ngờ cầm lấy hai tay của Diệp Hoan, nhấc ra khỏi gương mặt xinh đẹp đang xấu hổ ấy. Diệp Hoan tròn mắt ngước nhìn Ngôn Thần, trái tim của cô bây giờ đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh.

"Ưm…"

Ngôn Thần không nói không rằng, cúi người xuống hôn lên môi của Diệp Hoan. Cứ như vậy, hai người họ một người nằm, một người ngồi nhưng lại có sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.

/Diệp Hoan, nếu có thể… anh rất muốn từ nay về sau, ngày nào cũng được hôn em như thế này…/

Ước muốn của Ngôn Thần cũng chính là điều anh lo lắng nhất ngay giờ đây. Đám người Long Hà Dực sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh và Diệp Hoan, còn cả Phượng Ấn nữa, anh nhất định phải lấy lại nó.



Ngày hôm sau,

Diệp Hoan dậy từ sáng sớm, cô mua hai bó hoa ở cửa hàng để tới thăm mộ của Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ. Kể từ sau cái chết của hai người họ, cuộc sống của cô cũng trở nên yên bình. Nhưng cô lại đâu hề hay biết đó chính là sự yên bình trước cơn bão lớn sắp đổ bộ tới.

"Lăng Việt, Hứa Kỳ Kỳ, hôm nay tôi lại tới thăm hai người đây."

Mộ của Lăng Việt được đặt cạnh mộ của Hứa Kỳ Kỳ. Tạm thời cô sẽ phải chôn họ ở thành phố xa lạ này nhưng đợi đến khi mọi chuyện ổn định, cô sẽ đưa hai người họ quay trở về thành phố.

Sự ra đi của hai người họ là để đem lại cuộc sống yên bình cho cô. Diệp Hoan luôn tự trách bản thân mình vì cô là nguyên nhân chính khiến hai người họ phải chết. Cô rất sợ khi phải đối mặt với người nhà của họ, cô cũng chẳng có đủ dũng cảm để nói chuyện buồn này cho người nhà họ biết.

Hức!

"Xin lỗi hai người, xin lỗi hai người rất nhiều…" Diệp Hoan đột nhiên ôm mặt khóc nức nở trước mộ của Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ.

Trước khi rời khỏi nghĩa trang, Diệp Hoan đã cẩn thận không để lộ thân phận nhưng thuộc hạ của đám người Long Hà Dực được cử đi tìm cô và Ngôn Thần vẫn nhận ra cô. Bọn chúng theo cô tới tận bệnh viện - nơi Ngôn Thần đang điều trị.

Diệp Hoan tới tìm Ngôn Thần mà không hay biết có người đang theo dõi mình. Ngôn Thần nhìn thấy Diệp Hoan ở cửa bệnh viện, may mà anh tinh ý, lập tức phát hiện ra Diệp Hoan đang bị bám đuôi mà lao tới ôm chầm lấy cô.

"A… Ngôn Thần…"

"Diệp Hoan, em không sao chứ?"

Ngôn Thần vừa ôm Diệp Hoan vào lòng vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô để cô cảm thấy an toàn. Sau đó, anh liếc mắt lườm những kẻ bám đuôi kia khiến chúng phải quay đầu rời đi.

Diệp Hoan đẩy Ngôn Thần ra, cô ngơ ngác nhìn anh mà không hiểu tại sao anh lại hành xử kì lạ như vậy.



"Ngôn Thần, anh sao thế? Anh thấy không khỏe ở đâu sao?"

Ngôn Thần không muốn để Diệp Hoan phải buồn phiền, lo lắng nên anh quyết định giấu cô chuyện có kẻ bám đuôi. Anh đưa tay lên sờ má của cô, khẽ mỉm cười:

"Không có gì, chỉ là vừa xa em một lát nên cảm thấy nhớ em thôi."

Nghe được những lời đường mật như thế này, Diệp Hoan cũng cảm thấy thích lắm. Cô bất giác ôm lấy Ngôn Thần, mặc kệ bản thân đang đứng trước cửa bệnh viện.

"Em cũng nhớ anh, Ngôn Thần."

Mặc dù được ôm Diệp Hoan nhưng trong lòng Ngôn Thần lại cảm thấy vô cùng lo sợ. Anh biết những kẻ bám đuôi ban nãy là người của Long Hà Dực vì anh nhìn thấy hình xăm con rồng đen trên tay của bọn chúng. Nhanh như vậy mà bọn chúng đã tìm tới đây rồi, có lẽ… anh phải hành động thôi.

Tối hôm ấy, tại khách sạn Anleene,

Sau khi Diệp Hoan đã ngủ say, Ngôn Thần mới cẩn thận mở cửa phòng bước ra ngoài. Có lẽ lần này trở về, anh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm và có nguy cơ không gặp lại Diệp Hoan nhưng anh vẫn phải liều một phen.

"Hoan Hoan, chờ anh lấy lại Phượng Ấn, anh nhất định… sẽ quay trở về bên em."

Cạch!

Ngôn Thần vừa đóng cửa phòng lại thì chạm mặt Diệp Hiên. Thấy Ngôn Thần ăn mặc kỳ lạ, hành động bí ẩn, nên Diệp Hiên sinh ra nghi ngờ. Cậu ấy lẳng lặng đi tới một hành lang vắng người, Ngôn Thần biết ý nên cũng đi theo Diệp Hiên.

"Ngôn Thần, có phải anh định quay trở về thành phố tìm Long Hà Dực không?"

Câu hỏi này của Diệp Hiên bỗng khiến Ngôn Thần chột dạ. Thật không ngờ anh hành động cẩn thận như vậy lại để Diệp Hiên phát hiện ra. Ngôn Thần cũng không muốn giấu Diệp Hiên nên anh đã thẳng thắn thừa nhận:

"Ừ, tôi phải quay trở lại để lấy lại tất cả mọi thứ từ Long Hà Dực."

"…"

"Lâm Tiêu… à không, Diệp Hiên, mong cậu… hãy giữ kín chuyện này giúp tôi, đừng để chị cậu phát hiện ra."

Ngôn Thần đã liên lạc được với những sát thủ trung thành với anh, tối nay anh và họ sẽ cùng nhau rời khỏi thành phố này để trở về. Nhưng trước lúc lấy được Phượng Ấn, lấy lại được địa vị, anh không muốn Diệp Hoan phải lo lắng nên mới nhờ cậy Diệp Hiên.

Diệp Hiên im lặng một hồi rồi mới trả lời, thật ra cậu ta cũng không hoàn toàn ghét Ngôn Thần, chỉ là sự hận thù mới khiến Diệp Hiên có thành kiến với Ngôn Thần mà thôi.

"Được, tôi sẽ giúp anh."

"Cảm ơn cậu, Diệp Hiên. Còn về Ngôn Hạ, mong cậu hãy chăm sóc cho nó."

"Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Ngôn Hạ."

Ngôn Thần giơ tay vỗ vai Diệp Hiên để thay lời cảm ơn cậu ấy. Sau đó, anh liền vội vàng quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng của Ngôn Thần rời khỏi, Diệp Hiên bỗng dưng có linh cảm xấu, một linh cảm cực kỳ xấu khiến cậu ấy bất giác thốt lên:

"Anh nhất định phải trở về đấy… anh rể!"

Hai tiếng "anh rể" không dễ dàng gì để nói ra nhưng khi nói ra rồi, Diệp Hiên lại cảm thấy nhẹ lòng. Ngôn Thần có đứng chựng lại vài giây, hơi nghiêng đầu quay lại rồi mỉm cười:

"Được, anh hứa với em, nhất định… anh sẽ trở về."