Diệp Hoan đứng trước mộ của Ngôn Thần, trên tay cô cầm một bông cúc trắng. Nước mắt cô rơi xuống bông hoa ấy, cánh hoa khẽ lay động, cứ như thể nó cảm nhận được tâm trạng buồn bã của cô lúc này.
Cô không nghĩ người đang nằm trong mộ kia chính là Ngôn Thần. Anh đã chết, tức là cô đã trả được thù nhưng tại sao cô không vui nổi một giây nào chứ?
"Ngôn Thần… huhu…"
Diệp Hoan cúi gằm mặt xuống, cô vẫn yếu đuối như vậy, vẫn không thể kìm nổi nước mắt trước sự ra đi của anh. Trong giây phút đau lòng nhất, bỗng dưng có một giọng nói vang lên, văng vẳng bên tai của cô.
"Diệp Hoan, Diệp Hoan…"
Giọng nói này… là của Ngôn Thần?
Diệp Hoan hốt hoảng ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô chính là Ngôn Thần bằng xương bằng thịt, anh đang tươi cười đứng trước mặt của cô.
"Ngôn Thần, anh… anh vẫn còn sống sao?"
Ngôn Thần không nói gì cả, anh cứ nhìn cô rồi mỉm cười như vậy. Điều này khiến Diệp Hoan cảm thấy thật kì lạ, đến khi cô với tay ra đằng trước chạm vào anh thì hình ảnh của Ngôn Thần bất ngờ tan biến.
Diệp Hoan hoảng loạn với tay bắt lấy chút hình ảnh vụn vỡ còn sót lại của Ngôn Thần nhưng cuối cùng cũng không thể bắt kịp. Cô gục mặt xuống đất khóc nức nở, gọi tên của anh trong sự tuyệt vọng:
"Ngôn Thần…"
*
*
*
"Ngôn Thần!"
Vừa thoát khỏi giấc mơ kì lạ kia, Diệp Hoan liền giật mình tỉnh dậy. Giấc mơ kinh khủng mà cô vừa trải qua khiến Diệp Hoan toát hết mồ hôi, cả người cô không ngừng run lên bần bật.
"Chị Diệp Hoan, chị tỉnh rồi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Hoan liền bất giác đưa mắt nhìn lên. Hóa ra người đã cứu cô chính là Diệp Hiên và Ngôn Hạ, hai người họ đều có mặt trong chiếc taxi ban nãy mà Diệp Hoan nhìn thấy.
Diệp Hoan khẽ nhìn qua nơi này một lượt, cô không biết đây là đâu, nhưng có lẽ chính là bệnh viện vì cô thấy mình đang mặc đồ dành cho bệnh nhân. Biết bản thân đã được cứu, cô vui mừng đến khó tả nhưng ngay sau đó cô lại bất ngờ hoảng hốt. Cô với tay nắm lấy tay Ngôn Hạ, truy hỏi:
"Ngôn Hạ, Ngôn Thần đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?"
Ngôn Hạ và Diệp Hiên nhìn nhau, hai người họ đều đoán được sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên mà Diệp Hoan tìm sẽ là Ngôn Thần nên mới để anh nằm chung phòng bệnh với cô. Diệp Hiên đi đến bên chiếc rèm đang che đi tầm mắt của Diệp Hoan, kéo "rẹt" một cái, giường bệnh mà Ngôn Thần đang nằm bỗng hiện lên trước mắt cô.
Diệp Hoan loạng choạng chạy xuống giường, tới bên cạnh Ngôn Thần rồi khẽ nắm lấy tay của anh.
"Ngôn Thần, anh có nghe em nói gì không? Ngôn Thần?"
Bàn tay mà Diệp Hoan đang nắm lấy tay của anh bất chợt run lên cầm cập. Lý do cô gấp rút hỏi anh liên tục như vậy là vì cô sợ giấc mơ vừa nãy của mình sẽ trở thành hiện thực, cô sợ anh sẽ… chết!
"Chị Diệp Hoan, chị yên tâm đi, anh Ngôn Thần không sao hết, bác sĩ đã điều trị cho anh ấy rồi." Ngôn Hạ vội vàng nói.
"Có thật không? Nếu anh ấy không sao hết, vậy thì tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?"
Diệp Hoan hoảng loạn hỏi Ngôn Hạ dồn dập. Ngôn Thần chưa chết nhưng anh cứ nằm im như vậy khiến Diệp Hoan vẫn cảm thấy lo lắng.
"Chị đừng lo, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi mà."
Các vết thương trên người của Ngôn Thần đã được bác sĩ sơ cứu và băng bó cẩn thận. Chỉ là lượng thuốc mê được tiêm trên người của anh khá lớn nên có thể sẽ mất vài ngày để Ngôn Thần hồi phục.
Ngôn Hạ tường thuật lại toàn bộ những lời bác sĩ vừa nói cho Diệp Hoan nên cô mới bình tĩnh trở lại. Ngôn Thần không sao nữa rồi nhưng liệu mọi chuyện đã ổn hết rồi ư?
Không…
Âu Dương Vũ Thiên đánh bại Nghiêm Diệt nhưng lại nhận được một tin vô cùng xấu.
Trong lúc Ngôn Thần vắng mặt, Âu Dương Vũ Thiên dẫn người rời khỏi thành phố, Long Hà Dực đã chớp thời cơ đánh chiếm đại điện và dinh thự Phượng Hoàng. Bây giờ người của Hắc Long đã thống trị cả Phượng Hoàng Lửa, những người còn sót lại ở đại điện và dinh thự đều bị Long Hà Dực tiêu diệt hết.
Sau khi đánh một trận tơi bời hoa lá với Âu Dương Vũ Thiên, Nghiêm Diệt ôm vết thương trở về báo cáo với Long Hà Dực.
"Long đại chủ!"
Long Hà Dực ngồi trên chiếc ghế cao nhất của đại điện Phượng Hoàng, hắn đang cảm thấy thích thú thì lại bất chợt cau mày khó chịu khi nhìn thấy vết thương trên người Nghiêm Diệt. Long Hà Dực nhướng mày hỏi anh ta:
"Người đâu? Đã chết chưa?"
Nghiêm Diệt vội vàng quỳ xuống, khẩn khoản cầu xin:
"Xin Long đại chủ trách tội, là do tôi vô dụng, lại để Ngôn Thần và Diệp Hoan chạy thoát."
"Sao? Ngôn Thần và Diệp Hoan chạy thoát rồi? Còn Lăng Việt đâu?"
Càng hỏi, Long Hà Dực càng nhận được câu trả lời khiến bản thân bực mình. Kế hoạch mà hắn vạch ra tỉ mỉ từng bước như vậy mà vẫn thất bại được sao? Đúng là nực cười!
Trước câu hỏi của Long Hà Dực, Nghiêm Diệt chỉ biết lắp bắp:
"Lăng… Lăng Việt… đã chết rồi thưa anh."
"Tại sao lại chết?"
"Là… là do tôi đã bắn nhầm vào anh ta."
Long Hà Dực nhắm nghiền hai con mắt lại, gương mặt hằm hằm lộ rõ vẻ khó chịu. Đột nhiên, hắn bất ngờ đứng dậy, tiến đến chỗ Nghiêm Diệt đang quỳ rồi giơ chân đạp mạnh vào người của anh ta.
Bịch!
"A…"
"Một lũ vô dụng, có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được."
"Xin Long đại chủ tha mạng!"
Nghiêm Diệt run sợ, ôm chân Long Hà Dực để cầu xin hắn tha mạng. Tên Long Hà Dực này một khi đã nổi giận thì hắn có thể lấy mạng bất kỳ kẻ nào, kể cả vệ sĩ thân cận. Nhưng lần bại trận này để Ngôn Thần chạy thoát cũng là một ý hay, vì Long Hà Dực vẫn còn muốn chơi tiếp trò chơi với anh nên hắn cũng chưa muốn anh chết ngay lúc này.
Long Hà Dực bình tĩnh ra lệnh với Nghiêm Diệt:
"Cử người đi tìm Ngôn Thần, nếu có tin của hắn thì lập tức báo lại."
"Đã rõ."
Nghiêm Diệt định đứng dậy rời đi thì Long Hà Dực đột nhiên nói tiếp:
"Khoan… nếu thấy Ngôn Thần thì đừng lấy mạng hắn vội mà hãy nói với hắn, nếu muốn lấy lại Phượng Ấn thì tới đại điện Phượng Hoàng tìm Long Hà Dực này, hiểu chưa?"
Nghiêm Diệt không biết Long Hà Dực lại đang tiếp tục giở trò gì nhưng anh ta cũng chẳng có cái gan để hỏi cho rõ. Sau khi nhận lệnh, Nghiêm Diệt chỉ biết tuân lệnh rồi im lặng rời đi.
Long Hà Dực an nhàn, xoay người lại, bước lên bậc thềm. Hắn nhìn Phượng Ấn đang đặt trên mặt bàn gần đó, nhếch miệng cười:
"Ngôn Thần, trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu, đã tới lúc… hạ đòn quyết định rồi."
…
Vài ngày sau, tại bệnh viện ngoài thành phố.
Ngôn Thần tỉnh dậy sau vài ngày hôn mê sâu, tuy lần này may mắn thoát chết nhưng không có nghĩa nguy hiểm sẽ không còn xảy ra đối với anh.
Dinh thự và đại điện đã bị cướp, tin tức về Dương sư phụ và tứ đại tiền bối cũng đột nhiên mất tăm. Âu Dương Vũ Thiên đã cố tìm cách liên lạc với Dương sư phụ, Ninh Nhã Ân nhưng đều thất bại. Có thể chuyện xấu nhất đã xảy ra… đó chính là họ đã bị Long Hà Dực xử lý hết.
Bây giờ Ngôn Thần và mọi người đang ở ngoài thành phố, những việc nội bộ đều không nắm rõ nên rất khó triển khai kế hoạch tiếp theo. Tạm thời, bọn họ sẽ tìm một chỗ nào đó để ở tạm, lấy bệnh viện làm nơi qua lại thường xuyên, nơi này đông người lại an toàn, nên đám người Long Hà Dực sẽ chẳng dễ mà tìm được.
Nói thì chẳng dễ nhưng sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm ra. Cho nên trước khi tất cả chấm hết, Ngôn Thần phải lấy lại được Phượng Ấn, khôi phục quyền lực, gây dựng lại Phượng Hoàng Lửa.
Hôm nay - tròn 14 ngày kể từ lúc Ngôn Thần tỉnh lại.
Từng là đại chủ của Phượng Hoàng Lửa khét tiếng lừng lẫy nhưng bây giờ lại phải trốn chui trốn lủi trong bệnh viện, chờ thời cơ thích hợp để tấn công Long Hà Dực.
Cơ thể anh đã khỏe trở lại nhưng Diệp Hoan không cho phép anh xuất viện, cứ ép anh nằm viện điều trị khỏi hẳn cho bằng được.
Điều mà Ngôn Thần đang lo lắng nhất bây giờ chính là việc mất liên lạc với Dương sư phụ, tứ đại tiền bối và một số sát thủ trung thành với anh. Ngay cả Ninh Nhã Ân - người lúc nào cũng bám lấy anh, cũng hoàn toàn bặt vô âm tín.
"Ngôn Thần, anh đang nghĩ gì vậy?"
Thấy Ngôn Thần đứng thẫn thờ bên cửa sổ phòng bệnh, Diệp Hoan liền chạy đến ôm lấy anh từ phía sau. Cái ôm của cô thật ấm áp, nó khiến sự lo âu trong lòng anh tạm thời tan biến.
"Không có gì… chỉ là anh đang lo lắng một số chuyện mà thôi."
Ngôn Thần quay người lại, đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Hoan. Chuyện giữa anh và cô đã được giải quyết triệt để nhưng có thể tiến đến hạnh phúc hay không thì không dám chắc chắn.
"Anh đang lo lắng cho Dương sư phụ và tổ chức có phải không?"
"Ừ. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của họ, anh sợ... Long Hà Dực đã làm hại đến họ."
Thấy Ngôn Thần lo lắng khôn nguôi, Diệp Hoan cũng muốn làm chút gì đó để giúp anh nhưng ngoài việc ở bên cạnh cổ vũ cho anh thì cô chẳng làm được gì nữa cả. Sau đó, bỗng dưng Diệp Hoan đưa hai tay lên, tháo sợi dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ của mình xuống rồi đeo nó lên cổ của Ngôn Thần.
"Diệp Hoan, sao em lại…" Ngôn Thần ngơ ngác nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan đeo nó cho anh xong thì bất ngờ ôm lấy anh. Cô tựa đầu vào ngực anh, khẽ thì thầm:
"Sợi dây chuyền này sẽ thay em bảo vệ cho anh, mong rằng nó có thể giúp anh vực dậy tinh thần, giúp anh lấy lại được địa vị và đánh bại Long Hà Dực."