"Huhu…"
Diệp Hiên và Ngôn Hạ như chết đứng đi khi nhìn thấy cảnh tượng đầy thảm thương trước mắt. Diệp Hoan ngồi khóc bên xác chết ấy như vậy, chẳng lẽ xác chết ấy là của Ngôn Thần ư?
"Chị Diệp Hoan, anh Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đâu rồi?"
Ngôn Hạ vội lao tới bên Diệp Hoan, nắm lấy tay cô tra hỏi. Ngôn Hạ không tin là anh trai mình đã chết, cho dù Ngôn Thần có chết thì Ngôn Hạ cũng phải tận mắt nhìn thấy chứ không thể tin một cái xác đen thui không rõ hình dạng này được.
Diệp Hoan ngước mắt lên nhìn Ngôn Hạ, cô vừa khóc vừa giơ mặt dây chuyền hình Phượng Hoàng ra trước mặt Ngôn Hạ.
"Ngôn Thần... chết rồi!"
Ngôn Hạ tròn mắt nhìn mặt dây chuyền trên tay Diệp Hoan. Đây chính là tín vật của Ngôn Thần và anh đã từng tặng nó cho Diệp Hoan. Nhưng chỉ mới vài ngày trước, Diệp Hoan đã đeo nó lên cổ của Ngôn Thần, để nó đem lại may mắn cho anh.
Người còn thì dây chuyền còn, người mất thì dây chuyền mất. Sẽ không có chuyện Ngôn Thần đánh rơi sợi dây chuyền này nên chỉ có một đáp án duy nhất, đó chính là Ngôn Thần đã bỏ mạng ở đây cùng với sợi dây chuyền.
"Không… không thể nào!"
Ngôn Hạ cầm lấy mặt dây chuyền kia, hai tay run run không dám chấp nhận sự thật. Trong khi đó, Trịnh Yên Chi lại bất ngờ ngã phịch xuống mặt đất sau khi xác nhận được sự thật Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã bỏ mạng tại nơi này.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh đã hứa là sẽ trở về bên em cơ mà, tại sao anh lại dám bỏ đi như vậy?"
Xác của Ngôn Thần ở đây, vậy còn xác của Âu Dương Vũ Thiên đâu? Liệu có phải đang bị chôn lấp trong đống đổ nát trước mắt kia không?
Nếu như Diệp Hoan đau lòng tới chết đi sống lại vì Ngôn Thần thì Trịnh Yên Chi cũng đau lòng vì Âu Dương Vũ Thiên. Cả hai người họ còn rất nhiều chuyện chưa trải qua, còn rất nhiều điều chưa tìm hiểu về nhau hết, vậy mà… lại phải chia tay một cách oan trái như vậy.
Kẻ sống người chết, chính là sự chia cắt đau đớn nhất trên đời này.
Ông trời ơi, tại sao ông lại đem hai người họ đi để hai cô gái này phải đau khổ tới như vậy cơ chứ?
Ngôn Hạ quay sang ôm lấy Yên Chi, cả hai cứ tựa vào nhau mà khóc. Diệp Hiên đứng bên cạnh cũng đã rơi nước mắt nhưng cậu ấy vẫn giữ được một trái tim kiên cường. Vì bây giờ hai người đàn ông trụ cột đã không còn, ba cô gái này vẫn cần có người bảo vệ và người đó không ai khác chính là Diệp Hiên.
Tiếng khóc thương vẫn vang lên không ngừng tại nơi đổ nát ấy.
Diệp Hoan đưa tay lau đi những giọt nước mắt chảy trên má, thay vào đó là sự bơ phờ, không còn chút sức sống nào hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp. Cô nắm chặt lấy mặt dây chuyền Phượng Hoàng, chống tay xuống đất để đứng lên. Ban đầu khi đứng dậy, Diệp Hoan đã loạng choạng suýt ngã nhưng may mắn là cô vẫn giữ được thăng bằng. Cô bắt đầu cất bước tiến về phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào không trung nhưng lại vô hồn, cô cứ như bị ai đó sai khiến, tất cả chuyển động đã không còn là chính mình nữa.
"Chị Diệp Hoan, chị đi đâu vậy?"
Diệp Hiên bỗng lên tiếng hỏi Diệp Hoan nhưng đáp lại lời cậu ấy chỉ là sự im lặng. Diệp Hoan cứ thẫn thờ bước về phía trước, đi được một đoạn thì cô bất ngờ ngất xỉu, cả người ngã nhào xuống dưới mặt đất.
Bịch!
"Chị Diệp Hoan, chị Diệp Hoan..."
Diệp Hiên vừa nhìn thấy Diệp Hoan ngất xỉu, đã vội vàng chạy tới. Ngôn Hạ và Yên Chi liền ngừng khóc, ai nấy cũng đều rất lo lắng cho tình trạng của Diệp Hoan.
Một lát sau, tại bệnh viện trung tâm NT.
Sau khi bác sĩ khám cho Diệp Hoan xong thì Yên Chi, Ngôn Hạ và Diệp Hiên liền lật lượt bước vào phòng bệnh của cô.
"Bác sĩ, tình hình của bạn tôi thế nào rồi?"
Trịnh Yên Chi vội vàng hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Diệp Hoan bây giờ. Cái chết của Ngôn Thần, chính là điều Diệp Hoan khó chấp nhận nhất, nên Yên Chi rất sợ Diệp Hoan vì quá đau lòng mà làm hại tới sức khỏe.
"Bệnh nhân chỉ là kiệt sức nên mới ngất đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi và còn một chuyện nữa tôi nghĩ người nhà cần mau chóng nói cho cô ấy biết..."
"Chuyện gì thưa bác sĩ?"
"Bệnh nhân đã có thai rồi, giai đoạn đầu của thai kỳ là rất quan trọng nên nếu như không cẩn thận sẽ dẫn đến nguy hiểm cả mẹ lẫn con. Người nhà cần khuyên cô ấy phải quan tâm đến sức khỏe mình hơn, thể trạng của cô ấy rất yếu nên nếu không chịu bồi bổ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng."
Diệp Hoan có thai rồi sao?
Đứa bé đó là con của cô và Ngôn Thần, đây rõ ràng là một tin tốt nhưng tại sao sau khi nghe xong, ai nấy đều cảm thấy buồn rầu như vậy?
Họ đang buồn cho số phận của Diệp Hoan, buồn cho tương lai sau này của đứa bé. Ba nó mất rồi, sau này nó chỉ là một đứa trẻ không có ba, sự mất mát ấy là quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ. Thà rằng Ngôn Thần cứ thế rời đi còn hơn là bỏ lại Diệp Hoan cùng với đứa bé chưa kịp chào đời, khiến cô càng cảm thấy đau đớn khi ngày tháng sau này phải nhìn con mình trưởng thành mà không có ba nó ở bên cạnh.
Ngôn Thần, anh thật quá đáng!
Không gian trong phòng bệnh yên lặng một lát. Cả một màu u ám bao trùm phòng bệnh, khiến cho tâm trạng ai nấy đều ảm đạm, rầu rĩ.
"Chị Yên Chi, nhờ chị chăm sóc cho chị em một lát, em muốn đi làm thủ tục nhập viện cho chị ấy." Diệp Hiên bất ngờ lên tiếng.
Trịnh Yên Chi nhìn Diệp Hiên khẽ gật đầu. Tình trạng Diệp Hoan yếu như vậy, chắc cần phải ở viện lâu ngày để điều trị.
"Ừm, em đi đi."
Diệp Hiên liếc nhìn Diệp Hoan đang nằm bất động trên giường bệnh, sau đó liền mang gương mặt ủ rũ rời khỏi phòng bệnh. Ngôn Hạ thấy vậy cũng đi theo Diệp Hiên, cô nàng sợ nếu tiếp tục ở đây sẽ không kiềm chế được sự đau lòng.
"A Hiên, để em đi cùng anh…"
Bên trong phòng bệnh lại tiếp tục yên ắng hơn khi Diệp Hiên và Ngôn Hạ rời đi. Trịnh Yên Chi lặng lẽ tiến đến bên cạnh giường bệnh của Diệp Hoan, trong lòng bất ngờ dâng lên sự thương hại dành cho cô.
"Diệp Hoan… Diệp Hoan đáng thương của mình… hức…"
Trịnh Yên Chi ôm mặt khóc rưng rức bên cạnh giường bệnh, sau cùng cũng là không thể chịu được mà phải chạy ra bên ngoài. Trịnh Yên Chi chạy ra nhà vệ sinh để khóc, cô nàng sợ khóc trong phòng sẽ ảnh hưởng tới Diệp Hoan nên mới rời khỏi đó.
Lát sau, Diệp Hoan từ từ tỉnh dậy.
Cô mở hai mắt ra nhìn lên trần nhà, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào một điểm, không chớp mắt dù chỉ một cái. Diệp Hoan nhìn thoáng qua nơi này rồi chợt nhận ra nơi mình đang nằm chính là bệnh viện. Có lẽ sau khi chứng kiến cái chết của Ngôn Thần, Diệp Hoan đã không thể kiên cường như trước, bản chất yếu đuối của cô lại bất ngờ xuất hiện trở lại.
Diệp Hoan không nói gì, cũng không lên tiếng gọi ai khi không thấy người nào trong phòng bệnh. Cô chỉ lẳng lặng đi xuống giường, cầm theo mặt dây chuyền Phượng Hoàng - tín vật còn sót lại duy nhất của Ngôn Thần theo.
Đi chậm rãi qua hành lang, cô bị vài người chú ý vì biểu cảm thẫn thờ như người mất hồn trên gương mặt tựa nữ thần. Mỗi lần đi qua ai đó thì sẽ có ít nhất một người quay lại để ý tới cô. Cho dù có bị người khác để ý tới thì Diệp Hoan cũng không quan tâm, cô cứ thế bước tới thang máy, bấm nút lên trên sân thượng của bệnh viện.
Một lúc sau, Trịnh Yên Chi vừa kịp ổn định tinh thần để trở lại chăm sóc Diệp Hoan. Nhưng lúc quay trở lại phòng bệnh, Yên Chi lại không thấy Diệp Hoan đâu cả. Trịnh Yên Chi hốt hoảng chạy đi tìm cô, Diệp Hoan đang đau lòng vì cái chết của Ngôn Thần nên rất có thể cô sẽ làm điều gì đó nguy hiểm tới tính mạng.
/Diệp Hoan, cậu nhất định không được làm liều đó!/
Trịnh Yên Chi chạy khắp bệnh viện, vừa cầm điện thoại có ảnh của cô vừa đi hỏi thăm những người trong bệnh viện để thử xem họ có nhìn thấy Diệp Hoan đâu không.
"Cô gì ơi, cô có thấy cô gái trong bức ảnh này không ạ?"
"Không, tôi không thấy!" Người vừa được hỏi xua xua tay.
"Vâng, tôi cảm ơn."
Hỏi hết người này đến người kia, Trịnh Yên Chi đều nhận lại câu trả lời là không thấy. Nếu còn không mau chóng tìm thấy Diệp Hoan thì e là… tới khi tìm được chỉ còn mỗi "cái xác" mà thôi.
Trịnh Yên Chi vội vàng lắc đầu nguây nguẩy để xóa bỏ đi những suy nghĩ không tốt ấy. Cô nàng lại tiếp tục đi hỏi những người khác, cuối cùng cũng có người đã nhìn thấy Diệp Hoan.
"Tôi có thấy cô gái này ở trước thang máy, hình như cô ấy muốn lên trên sân thượng của bệnh viện thì phải."
Sân thượng sao?
Diệp Hoan không định nhảy lầu tự tử đó chứ?
Không được, cô không được làm như vậy!
Trịnh Yên Chi vội vàng chạy tới thang máy, hoảng loạn bấm nút lên trên sân thượng. Trong lúc đợi thang máy lên trên đó, cả người Yên Chi run lên cầm cập, nước mắt trào ra không ngừng vì lo lắng cho Diệp Hoan.
"Diệp Hoan, cậu đừng làm liều mà, mình xin cậu đấy…"
Trong khi đó, ở bên trên sân thượng của bệnh viện.
Diệp Hoan bước gần tới mép lan can của sân thượng bệnh viện, cô nhìn xuống mặt đất bên dưới, trong lòng có hơi sợ sệt nhưng vẫn có gan bước thêm một bước.
Khung cảnh thành phố nhìn ở sân thượng bệnh viện này sao lại thơ mộng đến vậy? Nhưng tiếc rằng qua đôi mắt cô, nó cũng chỉ toàn nhuốm một màu u buồn. Diệp Hoan siết chặt lấy mặt dây chuyền hình Phượng Hoàng, cô đặt nó lên lồng ngực của mình, nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm:
"Ngôn Thần, không phải chúng ta đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau sao? Vậy mà anh lại thất hứa, anh đúng là kẻ nói lời mà không giữ lời."
Nói tới đây, những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cô liền vô thức rơi xuống. Cô bất ngờ khép mi mắt lại, bước chân run rẩy định bước lên trên thành lan can. Cô muốn nhảy xuống dưới đó để đi theo Ngôn Thần mặc dù trong lòng cô đang rất sợ hãi.
"Ngôn Thần, anh không thể bỏ em lại một mình được. Em sẽ tới tìm anh ngay đây, đợi em…"