Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 94: Chuyến Bay Tới Danme.




Diệp Hoan giơ chân lơ lửng ra phía trước, chỉ cần cô nhảy xuống phía dưới đó thôi là có thể đi gặp Ngôn Thần rồi. Cô đã phải lấy hết dũng khí để quyết định tự tử, vì cô không thể chịu đựng nổi sự mất mát đau đớn khi Ngôn Thần ra đi.

"Ngôn Thần, đợi em…"

"Diệp Hoan, đừng nhảy xuống đó mà, mình xin cậu đấy!"

Đúng lúc ấy, Trịnh Yên Chi bất ngờ xuất hiện. Cô ấy đã vội lên tiếng ngăn cản Diệp Hoan, cũng may là cô ấy đến kịp chứ nếu chậm hơn một giây nữa thôi là Diệp Hoan đã nhảy xuống dưới đó rồi.

"Diệp Hoan, cậu xuống đây đi, cậu đừng làm vậy…"

Nghe thấy từng lời cầu xin của Yên Chi, Diệp Hoan có chút mủi lòng nhưng nếu cô đã quyết định đi theo Ngôn Thần thì không ai có thể ngăn được cô. Tuy nhiên, trước khi chết, cô vẫn muốn nói lời gì đó với những người thân của cô.

Diệp Hoan thu bước chân lại, cô quay đầu lại nhìn Trịnh Yên Chi. Trịnh Yên Chi vẫn luôn là người bạn thân nhất trên đời này của Diệp Hoan, nếu như cô thật sự chết đi thì không thể cùng Yên Chi làm những điều mình thích được nữa.

"Yên Chi, mình xin lỗi nhưng mình không thể để mặc Ngôn Thần ở dưới nơi lạnh lẽo đó. Mình phải đi theo anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, ở bên cạnh anh ấy…"

"Đừng mà Diệp Hoan, Ngôn Thần sẽ không đồng ý để cậu ra đi vì anh ấy như thế đâu." Trịnh Yên Chi vừa khóc vừa khuyên ngăn Diệp Hoan.

Ngôn Thần luôn coi Diệp Hoan quan trọng hơn cả mạng sống, ngay cả khi có một người phải chết thì anh cũng nguyện chết thay cho cô. Sẽ ra sao nếu anh biết Diệp Hoan vì đau lòng mà muốn đi theo cùng anh?

Diệp Hoan khẽ ngẩng đầu lên để ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống. Cô mỉm cười để xua đi sự đau khổ trong lòng nhưng thực chất trái tim cô đã chẳng còn lành lặn. Chịu đựng tổn thương, chịu đựng đau khổ, trái tim của cô cũng mệt mỏi rồi.

"Yên Chi, nhờ cậu chăm sóc thật tốt cho A Hiên và Ngôn Hạ, mình… mình muốn đi theo Ngôn Thần, tạm biệt cậu!"

Lúc Diệp Hoan chực chờ nhảy xuống dưới, Trịnh Yên Chi đã vội vàng hét lớn:

"Diệp Hoan, cậu đừng làm thế! Cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng của cậu nữa chứ? Nó là con của cậu, nó cũng là một mạng người mà, xin cậu đấy Diệp Hoan, mau xuống đây đi…"

Cái gì?

Những điều Diệp Hoan vừa nghe thấy không phải cô đã nghe nhầm đó chứ?

Diệp Hoan tròn hai con mắt ngạc nhiên, cô vội vàng thu chân trở lại. Đứng yên trên lan can của sân thượng, Diệp Hoan liền đưa tay đặt lên bụng. Cô lắp bắp hỏi Yên Chi:

"Mình… mình lại mang thai rồi ư?"

Nói ra thông tin của đứa bé đã thành công ngăn được Diệp Hoan làm liều. Trịnh Yên Chi liên tục gật đầu, mỉm cười nói với cô:

"Đúng, đúng! Cậu mang thai rồi! Nó là con của cậu và Ngôn Thần, cậu không thể đưa nó chết cùng cậu. Diệp Hoan, đứa bé không có tội gì hết, mình xin cậu đừng nhảy xuống dưới đó!"



Diệp Hoan lại một lần nữa mang thai con của Ngôn Thần nhưng tin này lại khiến cô càng thêm đau đớn hơn. Ngôn Thần chết rồi, đứa bé này chào đời sẽ không có ba nó ở bên cạnh, làm sao cô có thể đối mặt với con của mình sau này cơ chứ?

Trước khi rời xa, Ngôn Thần đã để lại cho Diệp Hoan một sinh linh bé nhỏ để mong cô có thể vì con của hai người mà tiếp tục sống tiếp. Đứa nhỏ sẽ thay anh bảo vệ người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời này và đem lại hạnh phúc cho cô.

Diệp Hoan bất ngờ khóc nức nở, cô quyết định không nhảy xuống dưới nữa. Cô muốn đi theo Ngôn Thần nhưng cô không nhẫn tâm đưa đứa bé trong bụng cùng đi theo. Lần trước, khi cô mang thai, cô đã vô tình gián tiếp hại chết con của cô, sự day dứt lúc đó khiến cô sống trong đau khổ một thời gian dài. Lần này, cô sẽ không làm thế nữa, cô sẽ không làm người mẹ độc ác giết con của mình nữa.

Thấy Diệp Hoan đã chịu rời khỏi lan can đầy rẫy nguy hiểm, Trịnh Yên Chi mới thở phào nhẹ nhõm mà chạy đến bên cô. Nhìn thấy Diệp Hoan khóc, Trịnh Yên Chi cũng không kìm lòng được mà ôm chầm lấy cô.

"Diệp Hoan, Ngôn Thần để con của hai người lại cho cậu tức là anh ấy muốn cậu phải sống thật tốt. Vì thế cậu đừng nghĩ dại dột nữa biết chưa?"

Diệp Hoan gật đầu lia lịa, cô không dám nghĩ đến điều dại dột nào nữa. Cho dù cô không sống cho mình thì cũng phải sống cho con của cô. Có lẽ sự có mặt của đứa bé sẽ khiến cuộc sống thiếu vắng Ngôn Thần của cô bớt đau buồn, ảm đạm hơn ít nhiều.



Vài ngày sau,

Tình trạng cơ thể của Diệp Hoan sau khi đã ổn định và khỏe mạnh trở lại thì cô quyết định hôm nay sẽ xuất viện. Bé con trong bụng của cô cũng phát triển vô cùng khỏe mạnh, sự xuất hiện của đứa bé đã khiến tinh thần của Diệp Hoan phấn chấn trở lại.

"Chị Diệp Hoan, chúc mừng chị xuất viện nhé!"

Ngôn Hạ và Diệp Hiên trên đường tới bệnh viện thăm Diệp Hoan, có ghé vào cửa hàng hoa để mua tặng cô một bó hoa nhân ngày cô được xuất viện.

"Cảm ơn hai đứa rất nhiều."

Diệp Hoan vui vẻ nhận lấy bó hoa thơm ngát mà trong lòng vô cùng hạnh phúc. Ít ra, cô vẫn còn có hai đứa em dễ thương này ở bên cạnh, nhìn thấy Ngôn Hạ và Diệp Hiên thân thiết với nhau, tâm trạng cô cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Mọi người ơi, taxi đã tới rồi, chúng ta cùng đi thôi."

Trịnh Yên Chi ngó đầu vào bên trong phòng bệnh từ cửa nói vọng vào. Thấy vậy, Diệp Hoan, Ngôn Hạ và Diệp Hiên liền cùng nhau nắm tay bước ra khỏi phòng bệnh.

Khi Diệp Hoan xuất viện, cũng là lúc cả bốn người họ rời xa thành phố này. Bốn người đã quyết định sẽ ra nước ngoài định cư, nghe nói đất nước Danme* là một đất nước vô cùng trù phú nên họ mới chọn nơi đó để làm nơi bắt đầu cuộc sống mới.

*Danme là một đất nước không có thật, được tạo ra từ trí tưởng tượng nên vui lòng không tra khảo.

Xe taxi của Diệp Hoan đi tới nghĩa trang để tro cốt của người chết thì dừng lại.

Sắp phải rời khỏi nơi này, Diệp Hoan và mọi người rất muốn nói lời chia tay với Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên trước khi đi.

Tro cốt của Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên được để cạnh nhau, hai người họ là anh em vào sinh ra tử đã bao nhiêu năm, tuy có nhiều lúc bất đồng quan điểm nhưng vẫn là tri kỷ.



"Ngôn Thần, Âu Dương Vũ Thiên, bọn em sẽ tới đất nước Danme để bắt đầu một cuộc sống mới. Để hai người ở lại nơi này, hai người sẽ không trách bọn em chứ?"

Diệp Hoan đứng trước tro cốt của Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên để nói ra những lời tạm biệt trước khi đi. Hai người họ giờ đây chỉ còn là tro cốt, nhìn cảnh tượng này lại khiến người khác phải đau lòng.

Thành phố này đã có rất nhiều kỉ niệm, hạnh phúc có, đau thương có và nó đã khắc sâu trong tim của từng người một. Quyết định rời đi, không phải để quên đi quá khứ mà là tận hưởng một cuộc mới tươi đẹp về sau.

Đương nhiên, họ sẽ không bao giờ quên đi Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên - mảnh ghép quý giá nhất trong cuộc đời họ.

[…]

Sân bay, 9 giờ sáng.

Chuyến bay đi tới đất nước Danme sẽ khởi hành vào lúc 9 giờ 15 phút nên bốn người Diệp Hoan, Yên Chi, Diệp Hiên và Ngôn Hạ phải chạy thật nhanh để lên máy bay cho kịp. Trong lúc vội vàng bước đi, Diệp Hoan đã vô tình nhìn thấy bóng dáng một cô gái vô cùng quen thuộc, đang kéo vali đi lên máy bay cùng hướng với bốn người họ.

Cô gái ấy mặc váy dài bó sát, đội mũ rộng vành, đeo kính râm, một tay cầm túi xách, một tay thì kéo vali. Vì đứng ở khoảng cách xa nên Diệp Hoan không thể nhìn rõ mặt cô gái ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó vô cùng quen thuộc.

Lát sau, cô gái kì lạ đó đột nhiên biến mất trong tầm mắt của Diệp Hoan. Cô có ngó nghiêng tìm kiếm nhưng lại không thấy cô ấy đâu cả.

"Chắc mình nhìn nhầm rồi, haizzz…" Diệp Hoan bất chợt thở dài.

Mười phút sau, Diệp Hoan và mọi người đã ngồi trên máy bay, chỉ chờ 5 phút nữa thì máy bay sẽ cất cánh.

Diệp Hoan ngồi tựa đầu bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà trong lòng còn rất nhiều lưu luyến. Cô không nỡ rời xa Ngôn Thần nhưng cô còn phải lo cho con của cô nữa. Diệp Hoan khẽ đặt tay lên bụng, cô xoa nhẹ bụng để cảm nhận sinh linh bé nhỏ kia.

"Mẹ nhất định sẽ luôn bảo vệ con, bé con của mẹ."

Ngồi cùng chuyến bay tới Danme với Diệp Hoan, tại khoang hạng sang của máy bay, cô gái vừa lạ vừa quen mà ban nãy Diệp Hoan gặp lại bất ngờ xuất hiện.

Cứ tưởng là người lạ, nhưng sau khi cô gái đó bỏ mũ và kính mắt ra thì thực chất lại là người quen. Diệp Hoan đã không nhìn nhầm, cảm giác quen thuộc mà cô vừa thấy ở cô gái này là hoàn toàn đúng. Vì cô ấy chính là Ninh Nhã Ân.

Không biết tại sao Ninh Nhã Ân lại có mặt trên chuyến bay này nhưng dường như sự xuất hiện của cô ấy tại đây là có người sắp xếp. Trên tai của cô ấy có gắn một thiết bị liên lạc không dây, nhân lúc máy bay chưa khởi hành, Ninh Nhã Ân đã bấm gọi điện cho ai đó.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Ninh Nhã Ân đã ngay lập tức nói:

"Sư phụ, con đã lên máy bay rồi, khoảng 5 phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Người mau nói địa chỉ cho con luôn đi, để chút nữa xuống máy bay con sẽ tới đó luôn."

Ninh Nhã Ân im lặng nghe những gì mà đầu dây bên kia nói. Song, cô ấy liền gật đầu, trước khi tắt máy còn nói thêm:

"Được, con nhớ rồi. Người yên tâm, con không bị ai theo dõi cả, khoảng 6 tiếng nữa con sẽ có mặt tại đó, người và anh ấy… nhớ chờ con đấy!"