Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 10: Nha đầu, theo tỉ tỉ chứ? (linh yến của kiếp sau)




Hình Hoa Hoa đi đến nơi người ma ma kia ở.

Nhưng khi đến nơi thì không thấy ai. Hình Hoa Hoa đi vòng quanh sân thì phát hiện...

Đây là một nhà nhỏ, tồi tàn cũ nát. Cây cỏ khô héo, có vài cọng cỏ còn gắng gượng chỉ là lá đều cong và vàng, không hoa, hay cây cảnh, mỗi cỏ héo.

Nơi này nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có một nhà, một phòng.

Đây rõ ràng là một nơi bỏ đi còn không cả bằng nhà chứa củi, xa cách những nơi khác...

Hình Hoa Hoa đang suy nghĩ thì y phục trên người như bị túm lấy, Hình Hoa Hoa quay đầu. Cô bé chưa tới vai mình, đang dùng bàn tay lấm lem bùn đất bám lấy y phục sạch sẽ.

Đôi mắt to tròn, long lanh, gương mặt dính đất nâu, không nhìn rõ dung nhan, cả người gầy bé, bụi bặm, tóc tai rối mù. Hình Hoa Hoa cúi người, ngồi xổm xuống, dùng khăn nhẹ lau lên mặt cô bé.

Nàng thấy bóng dáng ngày đó của mình, nhếch nhác, bẩn... Người ghét bỏ, đánh đập, hơn nữa, nàng còn từng là nạn nhân của một vụ án bóc lột trẻ em... một cái quá khứ... nhắc lại khiến nàng bật cười.

Cảm giác sợ hãi vẫn còn... ám ảnh đến bật cười.

Cô bé nghiêng đầu, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, vẻ mặt ngây ngô, miệng khẽ nói: "... Người là nhị tiểu thư ạ?" Hình Hoa Hoa gật đầu thay câu trả lời, tay lau sạch sẽ gương mặt cô bé và phủi hết bụi bặm trên người cô bé đi rồi mới nói: "Nha đầu, muội là ai? Tên gì?"

Nàng biết, cô bé này không có gì đáng nghi cả, sự ngốc nghếch, đáng yêu... mọi hành động của cô bé là nửa đáp án.

Chỉ là nửa, bởi thế giới không nhận xét tâm, lòng người bằng hành động và bề ngoài. Nhưng tâm hồn nàng từng là đứa trẻ bị tổn thương đến lo sợ, đến đề phòng, rồi dần dần sinh ra loại nhạy bén với tâm của người khác, xác nhận nó và kết luận.

Cô bé nhè nhẹ đáp: "Nô tì là Yến Yến, Vương ma ma lúc trước nhận nuôi nô tì. Vương ma ma đã đi rồi, trước khi đi Vương ma ma căn dặn nô tì phải ở đây đợi người."

"Yến Yến, muội nguyện đi theo ti?"

"Nô tì nguyện ý."

"Tốt nha. Đi theo tỉ tỉ." Hình Hoa Hoa dịu dàng, dìu dắt Yến Yến.

Vương ma ma chính là vị ma ma nàng đang tìm. Câu nói đi rồi kia... chết sao? Hay chỉ đơn thuần là đi rồi.

Vương ma ma là một ma ma ở phủ khác, vì một lí do nên mới bị đuổi đi. Lúc Vương ma ma đang cực khổ nhất thì Tuyết Khinh Huyền cứu giúp, Vương ma ma cảm động, vô cùng biết ơn lập lời thề suốt đời đi theo Tuyết Khinh Huyền.

Suốt đời đi theo Tuyết Khinh Huyền chứ không có thêm gì khác.

Nàng hiện tại sẽ dạy Yến Yến từ từ... không thể hỏi vội vã, trẻ con đôi khi hỏi quá nhiều sẽ làm nó sợ hãi.

Yến Yến mở to đôi mắt tròn, nhìn người nắm tay mình một cách tự nhiên.

Trở về nơi ở của mình, Hình Hoa Hoa nói người hầu đun nước nóng cho Yến Yến tắm và nấu cơm cho Yến Yến ăn. Yến Yến cảm thấy nàng tốt hơn những người trong phủ, lòng nghĩ...

Ở trong phủ không ai nắm tay, nói chuyện thân thiết với nàng cả, chỉ bảo nàng làm việc, không làm thì không cho ăn. Còn nhị tiểu thư đúng như lời Vương ma ma nói, thật tốt!

"Yên Yến, mang giấy mực lại đây cho tỷ." Giọng Hình Hoa Hoa thanh thoát, dịu nhẹ, Yến Yến nhanh nhẹn lấy mực giấy.

Hình Hoa Hoa dạy Yến Yến viết một vài chữ, rồi bản thân viết một đoạn thơ...

Hoa tú cầu đỏ thắm

Nắng ấm chiếu lên

Như óng ánh long lanh

Rắc lên tú cầu đỏ.

Người ôn nhu như hoa

Như tú cầu nở tháng bốn.

Nhìn dòng chữ như phượng bay trên trời, Hình Hoa Hoa tươi cười.

Viết một đoạn để có thêm động lực mai vào cung thăm hỏi thái hậu.

Mối hôn sự kia đến lúc sử dụng rồi.