Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Quyển 6 Chương 19: Quà tặng




Trên đường đi tôi và Hải Kỳ đều im lặng, trong lòng cả hai đều mang đầy tâm sự.



Tâm sự của Hải Kỳ rất nặng nề, vẻ mặt bình thường đã trầm lắng bây giờ càng thêm u ám. Mà tôi ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào anh cũng không có.



Lái xe mất khoảng một tiếng đồng hồ, anh mang tôi đến căn nhà dùng để nghỉ ngơi ở ngoại thành. Vào ban ngày phía dưới những căn nhà nghỉ này là biển xanh thăm thẳm, vào ban đêm những ngọn đèn sáng mờ ảo toả ra từ những căn nhà làm không gian càng thêm lãng mạn. Những bước chân giẫm trên cát nghe “sàn sạt” càng làm cho người ta mê người.



Chúng tôi tho nhìn thấy có một đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết…Hải Kỳ vẫn không nói một lời nào, anh dừng bước trước một gian nhà gỗ, lấy chìa khoá ra mở cửa. Cánh cửa nhà vừa mở ra, đập vào mắt tôi là căn phòng lãng mạn, nên thơ như phòng của cô công chúa trong những giấc mơ.



Các rèm cửa màu bạc lấp lánh ánh sáng huyền ảo, thơ mộng phát ra từ quả cầu màu tím treo trên nóc nhà, thậm chí các cây cột nhà cũng được buộc sợi nơ bướm tinh xảo giống như trên giường của các công chúa…thật đẹp mê người!



Trên vách tường bằng gỗ, có vẽ một hình trái tim bằng sơn màu tím nhạt, phía trên hình vẽ dùng ánh sáng nhạt như những ngọn nến nhỏ chưa đốt tạo thành hàng chữ “Y, sinh nhật vui vẻ!” Phía dưới tường là một chiếc bàn dành cho hai người, trên đó đã bày bố sẵn bữa tối cực kì lãng mạn.



Những ngọn nến vẫn chưa được thắp lên, có lẽ mãi mãi cũng không cần phải thắp lên nữa.



Cũng giống tình yêu của tôi và Hải Kỳ. Dù có tạo ra một buổi tối lãng mạn thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng không có cơ hội để làm tình yêu nồng ấm thêm.



“Vào nhà đi.” Tiếng của anh thật bình thản như cũ, không có gì kích động.



Nếu như, nếu như……cả hai người đều yêu nhau thì khi mở cánh cửa gỗ này, tôi nhất định sẽ rất kích động mà hét lớn lên “Thật quá tuyệt vời!”.



Nhưng tôi chỉ lắp bắp nói. “Em….” Sau đó bối rối, xấu hổ, mất hết dũng khí bước vào bên trong.



“Em ngồi đi.” Hải Kỳ mời tôi ngồi, nhưng nhìn quanh căn phòng này, ngoài bàn ăn ra chỗ có thể ngồi duy nhất chỉ có — trên giường.



Anh xoay người đưa lưng về phía tôi, không biết đang bận rộn làm gì…



Tôi bất an, sợ hãi, rụt rè ngồi xuống, thấy dưới mông cấn một vật lạ, tôi lấy tay đem vật đó rút ra xem…. Sau khi nhìn thấy rõ, miệng tôi thở ra một hơi lạnh toát — đó là bao cao su!!!



Tôi không ngừng hít sâu một hơi, theo bản năng siết chặt thứ đó, cho đến khi chiếc bao biến dạng méo mó, nằm gọn trong lòng bàn tay, tôi mới thả lỏng người ra…..



Không nên lãng phí một đêm lãng mạn….Hải Kỳ nói có một món quà sinh nhật tặng cho tôi, sẽ không phải là chính anh chứ!!!



Trong đầu tôi soạn ra cả trăm, cả vạn từ ngữ nhẹ nhàng, tế nhị giải thích mà không làm tổn thương đến người bị từ chối.



‘Anh tốt lắm, nhưng thật xin lỗi vì em không thể lừa gạt chính bản thân mình…’





‘Hải Kỳ, chúng ta gặp nhau đã quá muộn màng rồi….’



………



Khi Hải Kỳ cầm một ly nước màu vàng đi lại phía tôi, tôi hoảng hốt hét lớn lên. “Hải Kỳ, không cần ~! Em không muốn uống rượu! Chúng ta không thể ~ Em không muốn! Em không muốn làm chuyện có lỗi với Bắc Bắc!”



Hải Kỳ sửng sốt như đã hiểu rõ tôi đang sợ cái gì, anh xấu hổ ngập ngừng nói. “Cái này là trà mà….”



Chỉ là trà đã được lọc sạch kỹ lá, bởi vì pha quá lâu nên đã nguội, không còn hơi khói bốc lên. Nếu tôi không phải quá mức hốt hoảng, thì sẽ không có hành động mất mặt vừa rồi. Hiểu được hành vi thất thố của mình, một luồng khí nóng dội thẳng vào trong ót, làm mặt tôi đỏ rần lên



Hải Kỳ giữ phong độ nên chỉ khẽ động khóe môi một chút, nhưng cũng có thể nhìn ra được anh đang cố nén khỏi bật ra tiếng cười lớn.



“Muốn cười thì cứ cười đi, như vậy khỏi bị cao huyết áp.” Tôi che kín mặt, không cam lòng ngập ngừng nói với anh.



Ngay lập tức trong phòng vang lên một tiếng cười to. Đáng lẽ bầu không khí trong phòng rất tẻ nhạt nhưng vì tiếng cười tiêu tan buồn tẻ.



“Em nghĩ rằng anh sẽ làm cái gì đó với em sao?” Rốt cuộc Hải Kỳ cũng ngưng tiếng cười, khoé môi chỉ nhếch nhẹ lên. “Nhìn thấy phản ứng như vậy của em, anh không biết nên buồn cười hay là nên tức giận đây?”



“Hải Kỳ, em….” Nếu Hải Kỳ là một người đàn ông khác, lúc này có thể tức điên đến mức giết người.



Sau đó anh nhìn thấy trong tay tôi đang nắm chật chiếc bao nho nhỏ đã bị méo mó, xấu hổ ho lên hai tiếng. Thì ra “vật lạ” này không phải là do anh chuẩn bị.



“Y Y, chúng ta chia tay đi.” Hải Kỳ nhẹ nhàng, bâng quơ mở miệng nói tiếp. “Em không cần lo lắng chuyện nghi lễ, anh sẽ phụ trách huỷ bỏ mọi thứ.”



“……..” Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ im lặng. Không thể phủ nhận, dù thật tâm tôi muốn nói tiếng xin lỗi anh, nhưng tôi không có cách nào nói ra lớn tiếng được.



“Có phải em chờ anh nói những lời này thật lâu rồi không?” Hải Kỳ đến ngồi ở bên cạnh tôi, sau khi anh thốt ra những lời này, trên mặt anh vẫn dịu dàng và bao dung như cũ.



“Xin lỗi anh, em…..”



“Thiệp mời còn chưa có gởi đi, người biết anh sắp kết hôn cũng không nhiều, cho nên anh nhận lời giải thích của em.” Giọng anh nói rất thoái mái như đang đùa giỡn nhưng tôi biết được sau giọng nói ấy là sự buồn bã, chua xót.



“Đồng Tử Y, anh muốn đưa cho em một món quà sinh nhật, đó chính là tự do.” Hải Kỳ nói rất chậm, vẻ mặt thật nhẹ nhàng và bĩnh tĩnh.




Trong không khí lãng mạn ở căn nhà này, anh đã cho tôi tự do….



Hải Kỳ không phải là thánh nhân, anh sẽ không cố ý tạo ra một buổi chia tay khó quên. Vì thế tôi cảm nhận được, khi anh bố trí căn phòng này đã mang theo tâm trạng nặng nề như thế nào.



Chỉ có một con đường giữ lại cuối cùng….



“Hải Kỳ, thật xin lỗi anh, em….” Ngoài tiếng xin lỗi ra, tôi dường như thật sự không biết nên nói gì.



“Không cần phải nói tiếng xin lỗi.” Hải Kỳ lắc đầu nói tiếp. “Anh muốn tìm một người vợ thích hợp với mình, em phải tìm về một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Vì vậy giữa anh và Dịch Bắc không có chung không gian tương đồng, phải vậy không?”



“Anh chỉ muốn hỏi em, tại sao tới bây giờ em cũng không đề cập tới hai chữ chia tay này?” Trên môi Hải Kỳ nở một nụ cười, anh cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình và chờ câu trả lời của tôi.



“……”



Không chờ tôi trả lời, anh đã chủ động mở miệng nó trước, giọng nói mang theo chua xót. “Đêm qua, anh tìm Nhược Hàm nói chuyện, mới biết được một số việc. Tại vì em cảm thấy mình từng phạm ‘sai lầm’ liên luỵ đến anh, cho nên em không dám giẫm lên vết xe đổ đó?”



Hải Kỳ quả nhiên đã nhìn xuyên thấu vấn đề.



“Y Y à, em đã từng hỏi anh hạnh phúc và tình yêu ở đâu? Hôm nay anh cũng muốn hỏi em những câu hỏi đó… tình yêu của em đâu? Hạnh phúc của em đâu?” Anh hỏi xong cũng không cần đáp án. “Thật ra, không phải anh chưa từng hoài nghi qua Dịch Bắc chính là nam nhân vật chính trong câu chuyện quá khứ của em. Bởi vì hôm ở trong rạp chiếu phim, cử chỉ ghen tuông của Dịch Bắc với anh quá rõ ràng. Cậu ấy đã thể hiện cách chiếm hữu em gái quá mạnh mẽ, mà người làm anh không nên có. Huống chi, em và cậu ấy một người họ Đồng, một kẻ họ Trầm, chỉ là anh không muốn tìm hiểu rõ chân tướng của sự việc mà thôi. Anh nói với chính anh rằng, tại sao phải nghi ngờ? Cho dù thật sự có cái gì đi chăng nữa, thì cũng là chuyện của quá khứ rồi. Em chưa bao giờ kể chuyện về Trầm gia, có nghĩa là em đối với Trầm gia không có tình cảm mặn mà. Em thường hay bất an khó hiểu, có thể vì từ nhỏ không có ai cho em cảm giác an toàn. Em và Dịch Bắc không phải là anh em ruột, đáp án này đã miêu tả sinh động mọi thứ rồi. Em không muốn nói về thân thế của mình, anh cần gì phải chủ động nhắc nhở em?”



Tôi chấn động, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ Hải Kỳ đã sớm nhìn thấu tất cả.




“Y Y, em tin tưởng anh chứ?” Đột nhiên Hải Kỳ hỏi.



“Tin tưởng anh chuyện gì?” Tôi khó hiểu hỏi lại.



“Anh là bác sĩ tâm lý của Dịch Bắc, cậu ấy chỉ đề cập tới chứng sợ hãi, vì thế lúc đó anh chỉ nhận trị liệu tâm linh mà thôi. Anh không nhiều về những việc khác, đặc biệt việc qua lại với bác sĩ Tống, anh tuyệt đối không hề biết gì.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên nói tiếp. “Anh thừa nhận, anh rất muốn giữ lại em cho nên có rất nhiều việc anh giả bộ hồ đồ, em không nói anh cũng sẽ không hỏi. Còn về chuyện của Moxi Ka, thì bởi vì ngày đó em ở trung tâm trị liệu bỏ đi không nói gì, anh không yên tâm nên mời Moxi Ka v đây. Mục đích lớn nhất là thử tình cảm của em đối với Dịch Bắc đã trở thành quá khứ hay chưa.”



“Sự thật, ngày hôm qua, lúc đi chụp ảnh cưới, lưỡng lự và giãy dụa không chỉ có một mình em.”



Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy lòng rung động mà thậm chí tôi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Hải Kỳ.



“Xin lỗi anh…” Tiếng tôi nói thật nhỏ, rất nhỏ giống như đang cố gắng làm mình đừng phát ra tiếng khóc.




“Có gì mà nói xin lỗi, chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của mình mà.” Hải Kỳ cười khẽ, nụ cười không có gượng ép, thậm chí còn thoải mái. “Bây giờ thì tốt rồi! Em được tự do! Nhân vật nam nữ chính được sống hạnh phúc cùng nhau. Anh là nhân vật phụ, xin được phép rút lui.”



Hải Kỳ đứng lên gọi điện thoại, tôi nghe tiếng anh kêu xe taxi.



“Anh đã nói xong rồi, một chút nữa xe sẽ đến đưa em đi về trước….Đón sinh nhật cùng với người mình yêu sẽ có ý nghĩa hơn.” Anh dựa vào vách tường, hai tay đút vào túi quần, nở nụ cười nhẹ nhàng.



“Hải Kỳ, thật lòng xin lỗi anh!” Tôi đứng lên, cúi người thật thấp trước anh một cái.



Không có thỉnh cầu, sau này có thể làm bạn bè hay không?



Không có thỉnh cầu, anh thật sự có thể tha thứ cho em không?



Ngay cả một lời thỉnh cầu cũng không có cách nào mở miệng được



Hải Kỳ, hãy bảo trọng.



Tôi xoay người chuẩn bị rồi đi. Tay chưa chạm đến cửa, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng nói thâm trầm của anh. “Y Y, tại sao ngay cả lúc chia tay, em cũng không hỏi anh một câu cuối cùng, anh có yêu em không?”



Anh có yêu em không? Tôi làm sao mặt dày để đi hỏi câu này? Làm sao có thể hỏi chứ?



“Yêu.” Anh trả lời. “Nói cho em biết không phải muốn làm cho em áy náy, mà là từ nay về sau anh không còn cơ hội để nói nữa. Anh thích thành thật với chính mính một lần.”



“Cảm….cảm….” Tôi bỗng nhiên thật muốn khóc, thật muốn rơi nước mắt.



Lúc Hải Kỳ nói ra chữ “yêu” này, tôi đã biết anh thật sự không có trách cứ tôi. Tình yêu cho đến bây giờ luôn là niềm kiêu ngạo, sẽ không đi trách móc, xem thường một người.



Cảm ơn tình yêu của anh, cảm ơn sự khoan dung của anh….



“Không cần phải có gánh nặng! Em không phải là người đầu tiên anh yêu, cũng không phải là người anh yêu sâu đậm nhất. Vì thế, hy vọng em sống thật hạnh phúc nhé. Đây là lời chúc thật lòng của anh!” Cho dù đưa lưng về phía anh nhưng tôi cũng cảm giác được, anh đang nở nụ cười dịu dàng, khoan dung như biển cả nói lời “Tạm biệt”.



Một tiếng tạm biệt cuối cùng, hạnh phúc này cũng chỉ thoáng lướt nhẹ qua.