Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Quyển 6 Chương 20: Ngoài ý muốn




Trên đường về nhà, lòng cảm thấy nặng nề, vì một tiếng nói tạm biệt kia.



“Cô ơi, đã đến nơi rồi!” Tài xế nhắc nhở.



Tôi nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, lấy ví tiền ra trả rồi bước xuống xe.



“Bắc Bắc, anh đang ở trên lầu à? Chúng ta đi ra ngoài dạo phố được không?…” Vừa nghe điện thoại có người bắt máy, tôi đã vội vàng nói ngay.



Tâm trạng của tôi bị một khối đá đè nặng, muốn đi ra ngoài hứng gió. Lúc bỏ tiền vào lại trong ví, tôi mới phát hiện ra mình vẫn nắm chặt chiếc bao cao su trong tay….



“Anh bị bệnh viện gọi trở lại vì có một ca phẫu thuật gấp, anh đang chuẩn bị đi vào phòng phẫu thuật…” Tiếng nói của Bắc Bắc có chút dồn dập. “Y Y, em không sao chứ? Hải Kỳ, anh ấy…..”



“Anh ấy tốt lắm, thật sự..thật sự…thật sự rất tốt…” Mỗi một chữ thật sự, lòng của tôi như xót xa thêm một chút.



Có tiếng người truyền tới hối thúc Bắc Bắc nhanh lên.



“Sau khi hoàn tất cuộc phẫu thuật xong anh sẽ về nhà ngay, nhiều lắm là hai tiếng thôi. Vẫn còn thời gian dành cho sinh nhật của em. Y Y, ở nhà chờ anh nhé!”



“Em….” Tôi định nói với anh, tôi muốn đi ra ngoài dạo phố một mình, thì điện thoại đã cúp máy.



Được rồi, tôi không muốn làm một đứa bé bốc đồng. Anh muốn tôi ở nhà chờ anh, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ.



Đứng trong thang máy, tìm chùm chìa khóa, tôi mở cửa nhà ra, sau đó, vừa bước vào nhà.



“Bùm!” một tiếng, bỗng nhiên cửa bị một cánh tay lực lưỡng cản lại. Cánh tay cường tráng kia đều thấm ướt mồ hồi lạnh như đang giận dữ điên cuồng.





Tôi hoảng sợ nhanh đóng cửa lại, nhưng cái thân hình cao lớn tức giận kia đã nhanh chân hơn, đi vào nhà trước tôi.



“Ầm” một tiếng, anh ta từ khách biến thành chủ nhà, đóng sầm cánh cửa lại.



“Y…Đằng…Diệu…Anh, anh không phải đang ở Hàn Quốc sao?” Tôi nhìn thấy anh ta tức giận giống như tôi phạm phải một lỗi lầm nào đó rất lớn. Đôi mắt anh ta đang phát ra những tia lửa, có thể thiêu đốt người ta thành tro cốt.



“Tôi trở về nước làm việc đến sức đầu mẻ trán, còn em ở đây thừa thời cơ gây sóng gió! Em thật giỏi lắm, Đồng Tử Y! Nếu ngày hôm qua tôi không kịp thời gọi điện thoại đến văn phòng, có phải em đã vụng trộm đi lấy chồng rồi, mà tôi phải nhờ qua miệng người khác mới biết được tin?” Anh ta từng bước, từng bước đem tôi ép sát hẳn vào vách tường. Anh ta giận dữ hét lớn và nhìn tôi bằng đôi mắt uy hiếp cực lớn.




Y Đằng Diệu bề bộn nhiều công việc, anh ta thật sự không có nhiều thời gian ở Trung Quốc mà trêu ghẹo tôi. Sự nghiệp đồ sộ của anh ta luôn có những cuộc đấu đá ngấm ngầm. Bên trong có ban giám đốc lão làng cậy già lên mặt muốn nắm đầu anh ta, bên ngoài có những kẻ rình rập như hổ rình mồi chờ thời cơ nhảy vào. Vì thế danh tiếng vương tử giàu có của anh ta đều bình phong che đậy bề ngoài, thực chất bên trong phải tranh đấu rất dữ dội.



Hôm qua nhận được tin tức, hôm nay đã có mặt ở đây, điều đó chứng tỏ hành động của à một loại tình cảm điên cuồng. Một thứ tình cảm cố chấp si dại!



“Cho dù tôi có kết hôn thì tại sao tôi phải nói với anh chứ? Từ trước tới giờ, tôi cũng không phải là vật sở hữu của anh!” Tôi đang nắm lông trên đầu của con hổ dữ, nắm lông này tôi không thể không nhổ đi. Trước khi sống cùng với Bắc Bắc một lần nữa, tôi muốn xác định anh sẽ được an toàn.



“Tại sao phải nói với tôi ư? Đồng Tử Y, trái tim của em làm bằng đá sao?” Y Đằng Diệu giận dữ quát.



“Trái tim tôi làm bằng đá hay làm bằng thuỷ tinh, đều không không can dự gì tới anh. Với tôi mà nói, anh trước kia là ông chủ, bây giờ cũng vẫn là ông chủ. Tiến thêm một bước về phía trước hay lùi một bước về phía sau, thì mối quan hệ này cũng không lay chuyển được!” Mặc kệ là bạn bè hay là người tôi khâm phục, thì Y Đằng Diệu và tôi cũng không thể tiến xa thêm một bước nào nữa.



“Đồng Tử Y! Tôi giết chết em!” Anh ta giơ một bàn tay dùng sức bóp cổ của tôi.



Bàn tay không ngừng siết chặt, siết chặt dần, mặt của tôi cũng từ trắng chuyển thành tím tái. Tôi không giãy dụa, không cầu xin tha thứ, tôi sắp không thể hít thở không khí xuống cổ họng của mình nữa rồi.



Dấu vết của sự sống bắt đầu như muốn rời khỏi,…thì bỗng dưng một làn khí mạnh mẽ dội vào trong lỗ mũi tôi. Anh ta buông lỏng tôi ra, tôi ngã thật mạnh trên sàn nhà, hít từng hơi thở dồn dập.




“Đồng Tử Y! Em quả nhiên sắp chết vẫn không cầu xin!” Cơn thịnh nộ của anh ta đã đến cực điểm, vì tính quật cường của tôi mà suýt chút nữa thôi, anh ta đã giết chết tôi.



Nhưng tôi biết cuộc đời mãi mãi có nhiều thứ không ngờ trước được. Và Y Đằng Điệu không giết tôi cũng nằm một trong những trường hợp đó



“Anh sung sướng lắm sao?…..Khụ….” Cổ họng của tôi nghẹn lại, ho khan cũng khó khăn, tiếng nói phát ra sàn sạt như tiếng xé giấy. “Trút hết giận dữ rồi thì cút đi cho tôi!…..Khụ, khụ…..Tôi muốn lấy ai hay sống chung với ai….Khụ….không có liên quan gì đến anh!”



Hy vọng duy nhất của tôi là mong muốn sau khi anh ta trút hết giận dữ rồi, thì sung sung sướng sướng rời khỏi cuộc sống của tôi, trả lại bình yên cho tôi.



“Trút hết giận dữ?…..” Đôi mắt anh ta hỗn loạn ngọn sóng tức giận nói. “Được! Chờ tôi trút xong tức giận này, tôi sẽ sung sung sướng sướng biến khỏi tầm mắt của em!”



Giọng như một con sư tử sổng chuồng, anh ta lao nhanh về phía tôi, dùng sức cởi bỏ toàn bộ các nút trên chiếc áo T-shirt nhàn nhã của tôi.



“Tên điên khùng này!” Một tay tôi cố gắng bảo vệ chiếc áo đã gần như bị cởi bỏ sắp hết, một tay liều mạng đánh vào người anh ta. Tôi dùng chân đạp túi bụi khi anh ta ngã trên người tôi.



Tôi không muốn có một dấu vết nào từ anh ta chạm vào người mình.




Tôi tuyệt vọng phát hiện, sức của một người phụ nữ so với sức của một người đàn ông, trong lúc này đây chỉ giống như lấy trứng chọi đá.



Tôi dồn toàn sức tập trung vào đầu gối muốn tống cho anh ta một đòn chí mạng, không ngờ rằng một chân của anh ta thôi đã có thể thoái mái ngăn cản hai chân tôi, làm cho tôi không thể động đậy.



Tôi liều mạng đánh đá hỗn loạn, anh ta chỉ lấy một tay túm lấy tôi giống như giữ trò chơi mèo vờn chuột. Con mèo thích con chuột nhỏ có một chút vùng vẫy



Chiếc áo của tôi bị vén lén, nội y đã không thể che kín được bộ ngực đầy đặn. Bàn tay của anh ta đã bám vào ngực tôi, dùng sức vuốt ve, quần áo của tôi đã bị anh ta xé nát. Chiếc quần lót mỏng manh không che chở nổi nụ hoa đang run rẩy, e ngại, bởi vì nó đã cảm giác được vật đàn ông cương cứng của anh ta đang nóng rực như thiếu đốt, chuẩn bị tấn công.




Bắc Bắc, Bắc Bắc, Bắc Bắc! Tôi hết lần này tới lần khác tuyệt vọng gọi lớn tên của anh…



Chiếc bánh sinh nhật lẳng lặng đặt trên bàn cơm, nó tựa như có linh hồn đang đau thương nhìn tôi trong cơn khốn khổ.



Bắc Bắc, Bắc Bắc…..Bắc Bắc của tôi! Anh đang ở trong phòng phẫu thuật…



Khi chiếc quần lót rời khỏi cơ thể tôi, thì trong bầu không khí chỉ còn tiếng người đàn ông thở hổn hển. Đầu của tôi trống rỗng, mềm nhũn như một đứa trẻ sơ sinh, không còn sức để giãy dụa.



“Đừng đem thứ giống nòi rác rưởi của anh đặt trong cơ thể tôi!” Tất cả thương tổn dường như đã được ấn định. Dùng hết sức lực cuối cùng, tôi quơ cánh tay suy yếu với lấy chiếc bao cao su méo mó mang từ nhà gỗ về, đập thẳng vào người của Y Đằng Diệu.



Vẫn không có cách nào có được hạnh phúc. Hạnh phúc luôn cách xa tôi từng bước bước một…. Từng bước xa xôi dịu vợi….



Tôi nhắm mắt lại, không hề nghe tiếng người đàn ông đang điên cuồng gào thét, không để ý đến cơ thể của tôi bị anh ta thô bạo nắm lên, thô bạo rung lắc dữ dội.



Cơ thể này không còn là của tôi nữa. Tôi nói với chính mình như thế!



Người đàn ông mà tôi yêu! Tiếng nói nhẹ nhàng, mềm mại, giống như tiếng róc rách của dòng suối nhỏ, lẳng lặng chảy xuôi qua trái tim của tôi. Người đàn ông mà tôi yêu! Đôi mắt của anh dịu dàng và kiên quyết, giống như tia nắng mặt trời trong mùa đông lạnh giá, ấm áp vô cùng nhưng không làm chói mắt một ai.



Tôi nói với chính mình như thế!



Không có việc gì là sống không nổi! Chỉ bị cưỡng hiếp mà thôi, không có việc gì cả, cùng lắm thì…..



Chỉ cần, sự dơ bẩn của tôi không làm hoen ố người đàn ông tôi yêu. Chỉ cần, không sống với người đàn ông tôi yêu cùng một chỗ, thì không có việc gì cả, cùng lắm thì……