Về nhà, hai chậu quýt Tết đặt hai bên cửa, ngoài sân đặt duy nhất một chậu hoa đào, còn lại một chậu hoa bách hợp được Lệ Diễm tự tay cầm, đưa vào phòng.
Căn phòng đó đương nhiên cũng là phòng của Lạc Bạch, bọn họ ở chung một phòng với một cái giường bình thường. ( Giường cưới aka 'của hồi môn' của Lạc Bạch đã để ở nhà Lệ Diễm:)
Lạc Bạch đang ngồi trong phòng khách, cùng Lạc Lai Bảo xâu những bao lì xì.
Lệ Diễm xuống lầu nhìn thấy cảnh này không khỏi khó hiểu.
Lạc Bạch: "Hai chậu quýt Tết bên ngoài sẽ treo bao lì xì mang ý nghĩa điềm lành, bình an, phát tài phát lộc."
Lệ Diễm: "Còn có ý này?"
Lạc Bạch: "Đương nhiên."
Cậu chỉ vào hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ dưới chân bàn và nói: “Lát nữa chúng ta sẽ treo hai chiếc đèn lồng này trước cửa”.
Lệ Diễm giúp xâu bao lì xì, sau đó đi theo cậu và treo bao lì xì lên cây quýt.
Vàng óng, đỏ rực, phá lệ vui mừng, náo nhiệt.
Lạc Bạch lấy thang ra, giẫm lên trên đó treo đèn lồng, đứng trên thang vỗ tay, cúi đầu gặp Lệ Diễm đang đứng bên cạnh chậu quýt đang ngẩng đầu nhìn mình..
Sửng sốt một hồi, Lạc Bạch cười chào: "Chúc mừng bạn học Lệ Diễm đã mở khóa kỹ năng treo bao lì xì đỏ."
Lệ Diễm: "Trước xuống đây đi, đừng đứng lên mặt."
Khi Lạc Bạch xuống đến bậc thang thứ ba, cậu nhảy xuống thật mạnh, tưởng như vậy là thú vị và vui vẻ, nhưng Lệ Diễm lại sợ hãi đến mức tim đập loạn nhịp ngay lúc đó.
Lạc Bạch quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Diễm đứng yên, sắc mặt có chút âm trầm, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Lệ Diễm, sao cậu không nói chuyện?"
Lệ Diễm hít sâu một hơi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đến bên cạnh cậu dời cái thang sang bên kia, sau đó đem cùng chiếc đèn lồng còn lại leo lên.
"Trước kia tôi chưa từng treo đèn lồng. Cái còn lại để tôi treo đi"
Lạc Bạch cảm thấy đau lòng và đồng ý ngay lập tức, không cần suy nghĩ gì thêm.
"Được rồi, cẩn thận một chút, tôi đang giữ thang phía dưới, rất ổn định, cậu không cần phải sợ."
Lệ Diễm treo đèn lồng lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Bạch: "Vừa rồi đứng trên đó không thấy sợ hãi, sao bây giờ lại căng thẳng như vậy?"
Lạc Bạch vội nói: "Tôi nếu ngã cũng không đau, cậu ngã tôi rất đau lòng."
Lời vừa nói ra, Lạc Bạch liền hối hận.
Cậu ấy luôn là người hơi cởi mở, đã từng nói những lời vô nghĩa với Lệ Diễm vì lúc đó cậu ấy đã chuyên tâm xây dựng chủ nghĩa xã hội, trong lòng quang minh chính đại.
Giờ thì khác rồi, cậu ta có một số suy nghĩ về Bảo Bảo khả ái, và thấy tội lỗi mỗi khi nói những điều như vậy.
Lạc Bạch bên trong vỗ vỗ hai cái miệng, đối với Lệ Diễm phía trên nói: " Ngộ nói giỡn, lị đừng để ý."
"Nếu em ngã, tôi cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng."
Hai người đồng thời lên tiếng, Lạc Bạch sững sờ, mà Lệ Diễm cười nói: " Cậu là bằng hữu duy nhất của tôi."
Lạc Bạch: "Ồ..." Có chút tiếc nuối. " Cậu cũng là bằng hữu tốt nhất của tôi."
Mặc dù không phải duy nhất, nhưng nếu như muốn lựa chọn, người kia nhất định sẽ là Lệ Diễm.
"Lạc Bạch - Có treo đèn lồng xong chưa?"
"Được rồi!"
Lạc Bạch: "Xuống đây đi, chúng ta nên đi vào nhà."
Lệ Diễm từ trên thang bước xuống, Lạc Bạch gấp thang đặt qua một bên, hai người cùng nhau vào nhà.
Lúc này, ba mẹ Lạc đã ở trong bếp chuẩn bị bữa tối giao thừa.
Lạc Kim và Lạc Ngân đang ngồi trên sô pha xem TV, còn Lạc Lai Bảo thì nghịch đồ chơi.
Lạc Bạch kéo Lệ Diễm ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
"Đã gần sáu giờ, vì vậy chúng ta có thể ăn tối Giao thừa lúc sáu giờ. Sau đó sẽ có pháo hoa và pháo nổ, và lúc tám giờ chúng ta sẽ xem Gala Lễ hội mùa xuân. Ngày mai ở địa phương khác còn có kinh kịch, rất nào nhiệt, tôi dẫn cậu đi xem nhé."
( Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch)
Lệ Diễm yên lặng nghe Lạc Bạch giới thiệu sôi nổi, trong lòng cảm thấy hứng thú.
Bất giác thời gian cứ lặng lẽ trôi, đến bữa cơm tối giao thừa, mọi người vào bàn, sau khi nói những lời cát tường liền động đũa.
Người nhà họ Lạc tính tình nồng hậu, đối xử với Lệ Diễm cũng nhã nhặn, không khách khí, không làm hắn ngại ngùng, sau khi ăn uống xong, ba mẹ Lạc liền lì xì tiền mừng tuổi cho các con cũng không coi nhẹ Lệ Diễm.
Lệ Diễm lần đầu tiên nhận được lì xì hơi bất ngờ xen lẫn chút ngạc nhiên, khi nhận được thì trong lòng có một dòng điện ấm áp chạy qua.
Số tiền trong phong bao đỏ không nhiều, ít nhất đối với Lệ Diễm thì rất ít, nhưng nó quý hơn bất cứ của cải nào có được bất cứ lúc nào.
Lạc Kim và Lạc Ngân cũng lần lượt chuẩn bị bao lì xì cho Lạc Bạch, Lạc Lai Bảo và Lệ Diễm, trong khi đó Lạc Bạch chuẩn bị bao lì xì cho Lạc Lai Bảo.
Lạc Lai Bảo, ' nhân sinh trên đỉnh', đi tới chỗ Lệ Diễm và nháy mắt nhìn y.
Lệ Diễm lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng không chuẩn bị phong bao đỏ.
Lúc này, Lạc Bạch nhét cho hắn một cái phong bì nhỏ màu đỏ: "Tôi chuẩn bị một ít dùng cho khẩn cấp."
Lệ Diễm cầm lấy, đưa cho Lạc Lai Bảo.
Lạc Lai Bảo nhận lấy, bất mãn lẩm bẩm nói: "Đây là của Bảo ca, không phải của thần tiên ca ca..."
Lạc Bạch đưa cho Lạc Lai Bảo một viên hạt dẻ xào: "Đủ rồi, đừng nhân cơ hội lừa gạt."
Lạc Lai Bảo lè lưỡi, xoay người bỏ chạy.
Lạc Bạch bật cười: " cũng chỉ có thể thừa dịp năm mới là con bé quang minh chính đại đòi tiền."
Cậu ta quay đầu sang ngang, nhìn Lệ Diễm chằm chằm rồi lấy ra một phong bao lì xì: " Ca hơn cưng một tuổi, nên anh đây sẽ lì xì cho em."
Lệ Diễm ngẩn ngơ, nhận lấy phong bao màu đỏ từ tay Lạc Bạch, trong lòng bàn tay đột nhiên nóng vô cùng, trái tim như muốn chảy ra một luồng hơi ấm, làm chân tay xương cốt nóng lên.
Cùng tâm hồn lạnh lẽo dường như đang dần ấm áp.
"cảm ơn."
Thì thầm nhẹ như gió cuốn đi Nhưng đó là lời cảm ơn chân thành nhất, chân thật nhất của Lệ Diễm.
Lạc Bạch khoát tay: "Từ nay về sau phải đưa tiền mừng năm mới cho cậu, ai bảo tôi lớn hơn cậu một tuổi."
Lệ Diễm đột nhiên tới gần Lạc Bạch, nhất thời giật mình không dám nhúc nhích.
Lệ Diễm nhìn cậu chằm chằm, cụp mắt xuống hôn nhẹ lên má anh một cái rồi bất ngờ rút ra: "Cảm ơn anh."
Nếu không chú ý có thể sẽ không cảm nhận được, nhưng Lạc Bạch lại tập trung chú ý vào lúc đó, một cảm giác tê dại từ hai má truyền đến.
Cảm giác tê dại dần dần truyền đến trong lòng, ngọt mềm lại dường như có vị rượu, nếu không làm sao có cảm giác say?
Thái độ né tránh mất tự nhiên của Lạc Bạch khiến trái tim Lệ Diễm từ từ chìm xuống.
Lệ Diễm đưa mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mím môi kiềm chế những suy nghĩ bệnh hoạn đột ngột.
Y lôi phật châu lần mò từng hạt một rồi đọc thầm kinh Phật.
Lạc Bạch là ánh sáng duy nhất của hắn, là hơi ấm của cuộc đời hắn, không thể - không thể để cậu bị thương dù là nhỏ nhất!
Từ từ sẽ đến, không nên gấp.
Dù sao cũng chạy không thoát
Lệ Diễm ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lạc Ngân đột nhiên xuất hiện, vẻ âm trầm bị đè nén trong mắt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự dịu dàng kiềm chế và lễ phép, gật đầu về phía Lạc Ngân.
Lạc Bạch: "Nhị tỷ?"
Lạc Ngân: " Chị đến gọi tụi em đi xem pháo hoa cùng nhau."
Lạc Bạch đứng dậy nhanh chóng kêu Lệ Diễm: "Nào, chúng ta vào sân đi."
Cả hai đứng dậy, băng qua Lạc Ngân, đi ra sân.
Lạc Kim đi xuống lầu, đi ngang qua Lạc Ngân hỏi: "Lạc Ngân, em làm sao vậy?"
Lạc Ngân quay lại: "Không có gì."
Bọn họ ra đến cửa, tình cờ nhìn thấy Lạc Lai Bảo không biết nói gì, làm cho Lạc Bạch cười thành tiếng, suýt chút nữa té ghế, Lệ Diễm tình cờ bắt được ôm cậu vào trong lòng. Mà Lạc Bạch không chút phát giác cười nói ngã vào trong vòng tay Lệ Diễm,.
Lạc Ngân luôn cảm thấy có gì đó không ổn, rất kỳ quái.
" chị có thấy bọn họ có điểm lạ lạ không?"
Lạc Kim: "Hả? Ai?"
Lạc Ngân: "Đại Bảo, Lệ Diễm."
Lạc Kim: "Không - ồ, đúng. Bọn họ quan hệ rất tốt."
Lạc Ngân: "Không cảm thấy quá tốt rồi đi?"
Lạc Kim: “Đúng vậy.” Cô cân nhắc, cuối cùng có chút nghi hoặc: “ Em nói, Lệ Diễm có thể là anh em lưu lạc bên ngoài của chúng ta không?
Lạc Ngân: "..."
... Lạc Kim cười: "Đùa thôi, có lẽ kiếp trước bọn họ quen nhau, kiếp này bọn họ sẽ nối duyên."
Lạc Ngân: "Càng nói càng lố."
Lạc Kim: " Làm người phải có máu lãng mạn. Đi thôi, chơi đi."
Vừa nói, Lạc Ngân đã bị kéo ra giữa sân xem pháo hoa.
Tám giờ, mọi người tập trung xem Dạ tiệc mừng xuân, sau đó Chu Vĩnh Lợi cùng những người khác gọi điện chúc mừng năm mới.
Dạ tiệc mùa xuân lúc này đặc biệt rực rỡ, đến các đời sau, hơn mười, hai mươi năm vẫn là kinh điển.
Khoảng chín giờ, Lạc Lai Bảo luôn ầm ĩ bắt đầu ngủ gà ngủ gật, từ từ chìm vào giấc ngủ, bị đưa về phòng ngủ.
Lạc Bạch cười với cô: "Buổi trưa để nó chợp mắt, thì không muốn, giờ đã ngủ mất rồi."
Mười một giờ, không khí sôi động dần dần hạ nhiệt, tiếng pháo cũng dần tắt.
Lạc phụ, Lạc mẫu thì Thủ Tuế, Lạc Kim, Lạc Ngân, Lạc Bạch, Lạc Diễm đều bị đuổi về phòng đi ngủ.
Trở lại phòng, Lạc Bạch vẫn nhất định đợi mười hai giờ, bật đèn nói: " Thủ Tuế, thức trắng đến hừng đông, nếu ở lại cả đêm, cậu có thể xua đuổi mọi bệnh tật và dịch bệnh. Cầu nguyện cho một năm mới an toàn và khỏe mạnh. "
Lệ Diễm ngồi bên cạnh: "Chỉ là mê tín."
Lạc Bạch nghiêng đầu cười nói: "Nếu cả năm mọi người đều có thể bình an vô sự, thì mê tín dị đoan không phải là chuyện xấu."
Tài phú có thể bằng vào bản lĩnh kiếm được, bệnh nhẹ nhỏ đau nhức cũng có thể trị liệu. Thế nhưng là ngoài ý muốn mắc bệnh nan y, thì dù có là thiên tài cũng không làm gì được khi đụng vào lĩnh vực này.
( LB ý là dù LB cậu có là thiên tài nhưng đụng vào bệnh tật thì cậu cũng không làm được gì vì không cùng lĩnh vực, chứ không có ý toxic.)
Vì vậy, chỉ có an toàn và sức khỏe là quan trọng nhất, chỉ là thức đêm mà thôi, nếu như phần này tâm ý thật có thể tấu lên trên, kia cũng không đến nỗi bởi vì đi ngủ mà bị bỏ lỡ.
"Sự an toàn và sức khỏe của cậu cũng nằm trong lời cầu nguyện của tôi."
Tập tục đêm trừ tịch không ngủ gọi là “thủ tuế” 守岁 (đón giao thừa).
Thủ tuế” 守岁 còn gọi là “ngao niên” 熬年. Tương truyền, thời cổ có con quái thú tên là “niên” 年, hằng năm cứ đến đêm 30 tết nó lại xuất hiện tác quái. Ngày vui tống cựu nghinh tân trở thành lúc mà mọi người không hài lòng nhất. Đến ngày 30 tết, nhà nhà lo liệu dọn dẹp từ sớm, cửa nẻo đóng chặt. Do sợ con “niên” đến gây hoạ, nên không ai dám ngủ. Để tiêu trừ nỗi sợ hãi con “niên” sắp đến, mọi người bèn chuẩn bị một bữa cơm tối thật phong phú trong một năm. Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn cười nói vui đùa, nghĩ đến một cuộc sống tốt đẹp ở tương lai, mượn đó để thức đến sáng sớm hôm sau. Đêm 30 tết, nhà nhà giăng đèn kết hoa, đốt pháo, mừng cho bản thân mình tránh được bàn tay ác độc của con “niên”. Về sau, dân gian dần hình thành tập tục thức suốt đêm vào đêm trừ tịch.
Sớm từ thời Tây Tấn đã có ghi chép sự việc liên quan đến “thủ tuế”. Trong Phong thổ chí 风土志 có nói: Đêm trừ tịch, mọi người tặng quà cho nhau, chúc đối phương sang năm mới được tài vận, gọi là “quỹ tuế” 馈岁; chuẩn bị tiệc rượu phong phú, tế thần cầu phúc, đó là phương thức mọi người cáo biệt năm cũ; cả nhà vui vẻ tụ tập bên bàn ăn, cùng hưởng chút phúc khí, gọi là “phân tuế” 分岁; suốt cả đêm không ngủ, cười nói vui đùa đến sáng, đó chính là “thủ tuế”.
Lời tục có nói:
Nhất dạ liên song tuế
Ngũ canh phân nhị niên
一夜连双岁
五更分二年
(Một đêm mà có hai năm liền nhau
Năm canh mà chia làm hai năm)
O
Cũng chính là nói, đêm trừ tịch mọi người không chỉ từ biệt năm cũ, tống cựu nghinh tân, mà đồng thời tuổi của mọi người cũng được thêm một năm nữa, cho nên có cách nói:
Thử dạ thủ tuế tích niên hoa
此夜守岁惜年华
(Đêm đó “thủ tuế” tiếc tuồi trẻ)