Thủ Tuế đến rạng đông, sắc trời tờ mờ sáng.
Mở cửa sổ ra, gió xuân trong veo, mang theo chút se lạnh, không khí còn vương vấn mùi khói sau tiếng pháo trong đêm.
Mọi người lần lượt mở cửa, xa xa tiếng chó sủa mấy tiếng rồi dừng lại, hẳn là ồn ào cả đêm, lúc này mới bắt đầu nghỉ ngơi.
Lạc Bạch ngáp dài, vươn vai chào hỏi Lệ Diễm: "Trước đi tắm rửa, ăn chút gì cho no bụng, sau đó ngủ tiếp."
Lệ Diễm cùng Lạc Bạch Thủ Tuế, cũng thức cả đêm, nhưng có vẻ không buồn ngủ.
Lạc Bạch không khỏi thở dài khi nhìn thấy, tuổi trẻ thật tốt, tinh thần sung hãn, thức khuya cũng không hại gì nhiều.
Nghĩ vậy, Lạc Bạch không khỏi nói ra.
Nghe vậy, Lệ Diễm hơi dừng lại, sau đó lại liếc nhìn Lạc Bạch: "Không liên quan gì đến tuổi trẻ, chủ yếu là suy nhược cơ thể."
Lạc Bạch: "..."
Lệ Diễm sau đó nói thêm: "Chúng ta chỉ cách nhau một tuổi".
Cho nên thật sự không liên quan gì đến tuổi trẻ, Lạc Bạch cậu đơn giản là yếu đuối.
Lạc Bạch ôm ngực, trong lòng đau xót.
Phòng tắm lầu hai đã được Lạc Kim và Lạc Ngân sử dụng rồi, bọn họ cũng là Thủ Tuế cả đêm, bây giờ định tắm rửa rồi đi ngủ.
Lạc Bạch phải xuống lầu đi phòng tắm, vừa nhìn thấy Lạc phụ, Lạc mẫu liền chào hỏi.
Lạc mẫu: " Bánh quẩy cùng sữa đậu nành ở bàn ăn. nói hai chị em s cùng nhau xuống, ăn no bụng rồi mới đi ngủ."
Rõ ràng Lạc mẫu biết rất rõ anh em Lạc gia lén lút thức khuya Thủ Tuế.
Lạc Bạch: "Biết rồi ạ"
Cậu chậm rãi đi vào phòng tắm, theo sau là Lệ Diễm.
Lạc Gia đã chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cho Lệ Diễm trong hai ngày Lệ Diễm đến ở, cho nên bây giờ không cần phải đi lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm mới, chỉ có thể cùng Lạc Bạch đứng xếp hàng đối mặt với nhau. Gương đánh răng.
Lạc Bạch uống một ngụm nước súc miệng, bên cạnh Lệ Diễm đang rửa mặt.
Hai người đứng cạnh nhau, trước mặt có một tấm gương, lời nói và việc làm đều không bị cản trở.
Lạc Bạch nhìn Lệ Diễm trong gương, phun ra nước miếng, tò mò hỏi: "Cao lên hả?"
Lệ Diễm đang lấy khăn lau tay, nghe vậy ngẩng đầu nhìn chính mình trong mắt kính, lãnh đạm trả lời: " Ân."
Lúc này các chất độc trong cơ thể đã được loại bỏ gần hết, đến tuổi cơ thể bắt đầu phát triển là điều bình thường.
Lạc Bạch trong tiềm thức vốn tưởng rằng Lệ Diễm không thể cao hơn mình, trong lòng tràn đầy vui sướng mới lạ.
"Tối nay đo chiều cao, một tháng sau lại đến đo một chút."
"sao cũng được."
Lệ Diễm thái độ thờ ơ.
Hai người nhanh chóng tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Lạc Bạch đang muốn lấy khoai tây chiên sữa đậu nành trên bàn ăn trở về phòng ăn nhưng Lệ Diễm đã ngăn lại: “Trên bàn ăn sao không ăn xong bữa sáng.? "
Lạc Bạch càu nhàu, không vui quá.
Cậu chỉ muốn mang về phòng ăn, sau khi ăn xong lại nằm trên giường, thật thoải mái làm sao.
Nhưng theo quan điểm của Lệ Diễm, đây là một thói quen xấu vô cùng mất vệ sinh và cần phải hạn chế.
Lúc trước ở tòa nhà Lão Đan Nguyên, Lệ Diễm thỉnh thoảng không thích, bởi vì thân phận của mình, không nhịn được cũng chỉ nói một hai lời.
Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, Lệ Diễm cũng đoán ra được một số chuyện nên bắt đầu chăm sóc Lạc Bạch, sửa nhiều tật xấu nhỏ của cậu.
Nhìn chung, Lệ Diễm kiếp trước sống đến tám chín mươi tuổi, thật ra tính tình ương ngạnh mà phần lớn người già đều có, lại thêm địa vị hiển hách, cho nên nói một không hai.
Lệ Diễm: "Ngoan ngoãn, đừng lãng phí thời gian, ăn xong lại nhanh đi ngủ."
Lạc Bạch không muốn nhấn mạnh chuyện này, liền bắt đầu ăn cơm, giữa bữa cơm đột nhiên nghĩ đến Lạc Kim, Lạc Ngân: "Tôi đi gọi chị cả, chị hai, xuống ăn."
Lệ Diễm gõ bàn: "Lát nữa đem lên."
Lạc Bạch: "Như vậy không phải là dung túng bọn họ ăn cơm trong phòng sao?"
Lệ Diễm: "Thuận tiện."
Lạc Bạch cảm thấy không thể tin được: "Bất quá, bọn họ tại sao có thể ăn ở trong phòng, còn tôi lại không được?"
Lệ Diễm: "Các nàng không thuộc quyền quản lý của ta."
Lạc Bạch: "Vậy thì em sẽ là của anh?"
Lạc Bạch: "Vậy còn tôi thì cậu quản?"
Lệ Diễm: "Ừm, tôi quản em."
Lạc Bạch: "..."
Lặng lẽ ăn hai ngụm bánh quẩy và uống một ngụm sữa đậu nành, Lạc Bạch suýt nữa vùi mặt xuống bàn, lòng lại rối bời, thật là... Ai nha, nhưng quá tội lỗi
Một lão hán độc thân 80 tuổi không gánh được.
Cái này thanh xuân, tướng mạo này... Gánh không được —— cũng phải sống chết gánh gồng.
Cậu ta vẫn còn lương tâm, không thể lừa con nítnln như thế này.
Nhịn xuống, gồng lên, không trả lời.
(Hot một nguời 90 cành mới ngủm một người 80 mới từ giả cuộc đời. Vậy đây niên thượng hay niên hạ vậy ạ!!!)
Lạc Bạch lẳng lặng ăn xong bữa sáng, không nói lời nào cho đến khi ăn no: "Tôi sẽ mang bữa sáng cho họ."
Lệ Diễm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Bạch đi lên lầu, chậm rãi ăn điểm tâm, mãi đến tận không thấy bóng lưng Lạc Bạch, mới cười khẽ.
Lạc mẫu tình cờ đi tới, nghe thấy tiếng cười của hắn, không khỏi hỏi: "Tiểu Diễm, có chuyện vui vẻ à? Cười vui như vậy."
Lệ Diễm gật đầu: "Gặp được chuyện rất vui."
Lạc mẫu: “Ngày đầu năm mới gặp chuyện vui là điềm lành, cho biết trong năm mới sẽ là vạn sự như ý”.
Lệ Diễm nhẹ giọng nói: “Thật sao?” Hắn như là nghĩ tới cái gì, nụ cười càng sâu: “ Xin nhận cát ngôn của ngài, hy vọng sẽ như vậy.”
Ái chà chà! Cười lên thực sự quá đẹp mắt.
Lạc mẫu lặng lẽ vỗ vỗ tim, nghĩ đến Lệ Diễm nếu có thể trở thành con rể của nàng là được rồi.
Bằng cách này, bà có hai người con trai đặc biệt xinh đẹp.
Thật hạnh phúc khi nghĩ về nó.
Vạn sự như ý nhaaaaa
Lệ Diễm sau khi ăn sáng xong liền chạy bộ ra ngoài một lát, lúc về thì tắm rửa sạch sẽ mồ hôi nóng, trở về phòng, toàn thân hơi nước sảng khoái.
Trong phòng, Lạc Bạch đã ngủ say.
Lệ Diễm nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Lạc Bạch hồi lâu, đột nhiên kéo chăn bông, đem Lạc Bạch ôm vào trong tay.
Ôm người trong lòng, liền dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có, Lệ Diễm nhắm hờ mắt, tựa cằm lên đầu Lạc Bạch, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cho đến ba bốn giờ chiều, Chu Vĩnh Lợi đưa Chu Hạo Hải qua chúc Tết, Lạc Kim đang chơi vui vẻ với Lạc Lai Bảo nên Lạc Ngân đến đánh thức Lạc Bạch.
Cô đứng ở gõ cửa hồi lâu, nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong.
Lạc Ngân muốn quay người bỏ đi nhưng cũng không biết nghĩ gì, chần chừ hồi lâu rồi nắm lấy tay nắm cửa, đi được nửa đường thì đột ngột bỏ cuộc.
Quên đi, rốt cuộc là nghi ngờ vô căn cứ, nếu có chuyện, sớm muộn gì cũng có thể nhìn ra manh mối.
Với ý nghĩ đó, Lạc Ngân từ bỏ ý định nhìn trộm qua cửa, xoay người đi xuống lầu.
Trong phòng, rèm cửa được kéo rất chặt không cho ánh sáng xuyên qua, có chút mịt mờ, trong bóng tối có thể nhìn thấy một chỗ phồng lên trên giường, nhưng khi nhìn kỹ lại chính là Lạc Bạch và Lệ Diễm. đã ngủ cùng nhau.
Tư thế ngủ rất thân mật, nếu Lạc Ngân không kịp dừng ý nghĩ muốn vào cửa thì có lẽ đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Với sự thông minh của mình, chắc hẳn cô ấy có thể nhìn ra vấn đề.
Thời gian trôi qua một chút, Lạc Bạch tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu chớp mắt, cổ động đậy, bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ nhẹ.
Lạc Bạch sững sờ, hơi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lệ Diễm gần trong gang tấc.
Họ ở gần nhau đến nỗi chỉ còn một chút xíu nữa là đã hôn lên môi
Càng gần, càng có thể nhìn thấy rõ hơn.
Khi Lạc Bạch tầm mắt thẳng đứng, đối diện với Lệ Diễm.
Đôi mắt lúc này nhắm lại, lông mi rất dài, dài và cong, độ cong của đuôi mắt cũng rất đẹp, giống như vầng trăng khuyết.
Lệ Diễm đã ngủ say, hơi thở nhè nhẹ, nhìn như trẻ con, lại trầm ổn ngoan ngoãn, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp tinh xảo.
Lạc Bạch hiếm thấy Lệ Diễm đang ngủ, người luôn cảnh giác cao độ, điển hình của sự bất an.
Lúc trước bọn họ ngủ chung giường, Lạc Bạch ngủ trước, lúc tỉnh lại Lệ Diễm đã chạy đi tắm rửa.
Nghiêm trọng như vậy, đã gần nửa năm, Lạc Bạch mới nhìn thấy Lệ Diễm thực sự ngủ.
Không ngờ lại trầm lặng và cư xử tốt, giống Bảo Bảo hơn.
Lạc Bạch lẳng lặng nhìn Lệ Diễm, không có nhúc nhích tay.Lạc Bạch lẳng lặng mà nhìn xem Lệ Diễm, không có động thủ động —— tình huống thật là làm cậu muốn đưa tay đi đụng vào lông mi Lệ Diễm lúc, phát hiện tay chân đều bị Lệ Diễm bóp chặt.
ôm không chặt, nên dễ dàng thoát ra, nhưng một cử động nhẹ sẽ đánh thức Lệ Diễm, cho nên cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Bất tri bất giác, hai mươi phút đi qua, Lệ Diễm ung dung tỉnh lại,, nhìn thấy Lạc Bạch, tiểu tâm dực dực ôm lấy cọ cọ hai lần vào chóp mũi.
" Chào buổi sáng."
Lạc Bạch: "... sớm."
Lệ Diễm ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm thúy sắc bén, hắn hiển nhiên rất tỉnh táo, nhìn chằm chằm vài giây, Lệ Diễm đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, chải đầu: "Mấy giờ rồi?"
Lạc Bạch: "Bốn giờ." Cậu cũng đứng dậy, vỗ vỗ hai má, vươn vai ngáp một cái: "Xuống lầu đi, đi thăm chúc tết."
Lệ Diễm đột nhiên hỏi: " Cậu tỉnh lại khi nào?"
Lạc Bạch: "Mới vừa tỉnh lại không lâu."
Lệ Diễm cười thầm, trạng thái tỉnh táo vừa rồi không giống như vừa mới tỉnh lại.
Cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc và xuống nhà.
Ở dưới lầu, Lạc phụ, Lạc mẫu đã đi chúc Tết trước rồi, Lạc Bạch và Lệ Diễm không có việc gì, chỉ ra ngoài xem kinh kịch
Tỉnh Nam Việt có nhiều loại hình ca kịch ở các thành phố khác nhau, nhưng chúng đều có những nét văn hóa đặc trưng riêng và rất đẹp, Lạc Bạch đã giới thiệu những nét văn hóa địa phương này cho Lệ Diễm, và thỉnh thoảng kéo y vào đám đông để làm cảnh.
Mãi đến khi cảnh quay kết thúc cậu không muốn rời đi, mấy ngày sau, Lạc Bạch và Lệ Diễm thường xuyên ở cùng nhau, đương nhiên Lạc Lai Bảo cũng có lúc xen vào.
Sau gần một tuần ở Tây Lĩnh thôn, hai người trở lại căn hộ.
Lệ Diễm mang về chậu hoa bách hợp mà mình thích, đặt ngoài ban công chăm sóc, không ai động vào.
Khi người y sĩ già nhìn thấy chậu bách hợp, ông khá thích nó muốn một bông thì bị cự tuyệt
" Hẹp hòi."
Lệ Diễm đến cùng là keo kiệt, không cho đụng chính là không cho đụng, trừ Lạc Bạch.
Mùng tám tháng Giêng âm lịch, người người lần lượt về quê ăn Tết, mọi công việc bắt đầu vào quỹ đạo, lúc này Lạc mẫu quyết định chuyển địa chỉ HTX lên trung tâm thành phố Trường Kinh.
Địa điểm ban đầu của HTX trước đây là khu nhà xưởng bỏ hoang, sau này mua lại mảnh đất và quy hoạch xây dựng thành khu văn phòng 5 tầng như địa chỉ của HTX.
Nhưng hiện tại vừa mới đặt nền móng, Lạc mẫu đột nhiên đem địa chỉ thay đổi, Lạc Bạch không khỏi thắc mắc tại sao.
Lạc mẫu: "Bởi vì thuận tiện, giao thông đi lại rất dễ dàng, địa chỉ cũng dễ tìm, trước Tết có rất nhiều người kêu gọi hợp tác, đại khái là gặp phải vấn đề. Đó là không biết ở đâu. Hay đi lạc. "
Đường ở Tây Lĩnh thôn cũng không tốt lắm, giao thông thực sự rất bất tiện.
Nếu bạn muốn hợp tác với ngoài thì địa chỉ vẫn nên ở nơi phát triển và tiện nghi.
Lạc Bạch: " Con không tính đến chuyện này, nhưng khả năng cao là khu đất ở trung tâm thành phố sẽ không được giải phóng, dù có được giải phóng đi chăng nữa thì việc bắt đầu xây dựng một tòa nhà nếu muốn cũng không dễ dàng chút nào. Vẫn là thuê trước đi"